Ánh mắt Lạc Hoa toàn bộ đều là hận ý, gắt gao siết chặt tay.
Thanh âm ông ta không mang theo tí cảm xúc nào, chậm rãi nói: “Người giết con trai ta là môn sinh của Tần Hằng, Trần Ninh?”
Lúc này, đại tổng quản của Lạc gia, cũng là cánh tay đắc lực năm đó của Lạc Hoa, Lạc Kim Long nói: “Bẩm báo lão gia, thiếu chủ đúng là chết dưới tay Trần Ninh.
Thiếu chủ cùng đại tiểu thư Hạng gia vốn chuẩn b tái tục tiền duyên, hai người không cẩn thận đắc tội Trần Ninh, cuối cùng lọt vào tay Trần Ninh…”
Lạc Hoa lạnh lùng nói: “Ta chỉ cần biết ai là kẻ giết con trai ta là đủ.
Về phần Trần Ninh vì sao lại giết nó không quan trọng.
Quan trọng là kẻ giết con trai ta nhất đnh sẽ phải trả đại giới.”
Nhóm người Lạc Kim Long đều cảm nhận được hận ý ngập trời của lão gia, không ai dám nói lung tung.
Lạc Hoa oán hận nói: “Con ta nhu thuận như vậy, vĩ đại như vậy, thậm chí còn chưa kết hôn, Trần Ninh sao có thể hạ thủ được?”
Mọi người ở hiện trường đều lòng đầy căm phẫn, đều nói Trần Ninh rất đáng hận.
Có người lớn tiếng đề ngh: “Thiếu chủ còn chưa kết hôn đã b Trần Ninh hại chết, chúng ta chẳng những phải giết Trần Ninh, còn phải giúp thiếu chủ cử hành một lễ minh hôn.”
“Đúng, chúng ta tổ chức cho thiếu chủ một minh hôn, đối tượng thì chọn vợ của Trần Ninh Tống Sính Đình đi, nghe nói người phụ nữ kia bộ dạng vô cùng xinh đẹp.”
“Tống Sính Đình đã kết hôn, sao có thể xứng đôi với thiếu chủ? Tôi cho rằng phải đem con gái Trần Ninh tớ đây, cùng hợp táng với thiếu chủ, cử hành minh hôn với thiếu chủ.”
“Đúng đúng, con gái Trần Ninh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dùng để kết minh hôn với thiếu chủ thích hợp hơn.”
Lạc Hoa nghe đám thủ hạ kiến ngh khóe môi cong lên lộ ra ý cười lạnh.
Ông ta chậm rãi mở miệng: “Đề ngh của các người không tồi, con ta chưa kết hôn, hẳn phải cho nó một minh hôn.”
“Trương Báo!”
Một tên có thân hình cao lớn, làn da ngâm đen, thần tình dữ tợn, đôi mắt hẹp dài bước khỏi hàng, đến trước mặt Lạc Hoa: “Có thuộc hạ, thỉnh lão gia phân phó.”
Lạc Hoa nói: “Cậu chọn ba trăm người tỉnh nhuệ của gia tộc, nhanh chóng đến thành phố Trung Hải, Giang Nam, bắt con gái Trần Ninh đến đây.
Thủ đô đến Trung Hải ngồi máy bay phải mắt 8 tiếng, ta lại cho cậu thêm 2 giờ để bắt người.
12 giờ đêm nay sẽ cử hành minh hôn, ta hy vọng bât lựa thế nào cậu đều phải bắt được con gái Trần Ninh, đúng giờ trở về.”
Trương Báo trầm giọng: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Lạc Hoa phát tay, Trương Báo lập tức rời đi, bắt đầu hành động.
Ánh mắt Lạc Hoa nhìn những người ở hiện trường, bình tỉnh nói: “Lạc Kim Long, ông lập tức thông báo đến những danh môn vọng tộc ở Thủ đô, nói con trai Lạc Hoa ta đêm nay kết hôn, mời mọi người đến uống một chén.”
Lạc Kim Long đáp: “Vâng!”
“Lão gia, theo tôi được biết, tên tiểu tử Trần Ninh kia hôm nay đến Thủ đô, hình như là đến thăm bênh Quốc chủ.”
Lạc Hoa nghe vậy đầu tiên là ngắn ra, sau đó cười lạn: “Hắn ở Thủ đô? Vậy thì tốt, ông cũng phát thư mời cho hắn, mời hắn tham gia minh hôn của con ta.”
Lạc Kim Long đáp: “Vâng!”
Lạc Hoa phân phó: “Các người chú ý, trước tiên không được tiết lộ đối tượng minh hôn của con trai ta là con gái của Trần Ninh.
Ta muốn đêm nay Trần Ninh đến đây, thời điểm phát hiện đối tượng minh hôn của con trai ta là con gái hắn, xem xem hắn có biểu tình gì, haha..”
Lạc Hoa cùng nhóm người của ông ta tìm cách tổ chức minh hôn cho Lạc Thiếu Minh, mà cũng qua đó trả thù Trần Ninh.
Bọn họ cho rằng việc bắt cóc con gái Trần Ninh là một chuyện tuyệt đối bí mật.
Nhưng bọn họ không biết, từ lúc Lạc Hoa ra tù đã có một nhóm người âm thầm theo dõi bọn họ.
Nhóm người thần bí này là một tổ chức tính báo tên gọi Quỷ Tác.
Tổ chức này chu sự chỉ huy trực tiếp của Quốc chủ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Quốc chủ.
Ngay lúc này.
Trong ngự thư phòng của phủ Quốc chủ.
Lão Quốc chủ Tần Hằng đang híp mắt ngồi trên ghé uống trà nóng, nghe người phụ trách Quỷ Tác, Quỷ Ảnh báo cáo.
Quỷ Ảnh cung kính nói: “Bẩm Quốc chủ, Lạc Hoa sau khi ra tù đã đến mộ phần con trai bái tế.
Ông ta còn bí mật cho người đi bắt cóc con gái Trần Ninh, muốn dùng con gái Trần Ninh làm đối tưởng tổ chức minh hôn cho con trai ông ta, cũng để trả thù Trần Ninh.”
Tần Hằng tựa tiếu phi tiếu: “Minh hôn?”
“Ông ta muốn dùng phương thức giết con gái Trần Ninh cử hành minh hôn với Lạc Thiếu Minh để trả thù Trần Ninh.
Đồng thời cũng tuyên cha với mọi người, lần này ông ta quay lại, đến Thiếu soái Bắc Cảnh cũng không thể làm gì, mở đường cho ông ta trở lại vòng quyền lực.”
Quỷ Ảnh nói: “Quốc chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Tần Hằng nói: “Cậu phái người đem tin tức Lạc Hoa muốn bắt cóc Tống Thanh Thanh bí mật báo cho Trần Ninh biết.
Chuyện còn lại chúng ta không cần quan tâm.
Chúng ta chỉ cần tiếp tục làm người vô hình, sống chết mặc bây là được.”
“Hơn nữa, ta tin rằng với năng lực của Trần Ninh, sẽ không thua nhóm người Lạc Hoa.”
Quỷ Ảnh nói: “Vâng!”
Buổi chiều, Trần Ninh cùng Đồng Kha và Điển Chử dùng cơm trong khách sạn.
Đúng lúc này, một trong Bát Hỗ Vệ chạy đến, thấp giọng nói: “Thiếu soái, có người tự xưng là tổng quản Lạc gia, Lạc Kim Long muốn gặp ngài.”
Trần Ninh nghe vậy khóe miệng hơi cong lên.
Anh nghe từ Điền Vệ Long hôm nay Lạc Hoa đã ra tù..