Cổng lớn Lạc gia đỗ đầy xe, toàn là những loại xa hoa cao cấp.
Hôm nay là ngày Lạc Hoa ra tù, cũng là ngày Lạc Hoa cử hành minh hôn cho con mình.
Rất nhiều người năm đó có giao hữu với Lạc Hoa cùng những gia đình tài phiệt đều đến tham gia minh hôn của của trai ông ta.
Nhưng người này đến đây hôm nay, đều là vì tin tưởng Lạc Hoa sẽ một lần nữa có thể đứng lên.
Giờ khắc này, nhà lớn Lạc gia chật kín khách quý, còn có môn sinh cũ.
Lạc Hoa b một nhóm người vây lấy, khiến ông ta cảm nhận được cảm giác tuyệt vời khi ngồi ở v trí cao cao tại thượng.
Ông ta nhìn một vòng quanh hiện trường vậy mà lại phát hiện Hạng Thành, Đường Bá An và nhóm Các lão quyền thế lại chưa đến.
Thậm chí tướng quân lãnh đạo binh quyền Điền Vệ Long cũng chưa đến.
Đã tới đều là nhóm thủ trưởng các ngành, còn có một đám tài phiệt, đa số còn lại là môn sinh cũ của ông ta.
Tuy rằng khách quý đầy nhà, nhưng nhóm người có quyền lực lại chưa xuất hiện.
Điều này có chút khiến Lạc Hoa bát mãn!
Ông ta không khỏi hờn giận hởi Lạc Kim Long: “Bọn người Hạng lão cùng Đường lão đều không đến tham dự minh hôn của con trai ta?”
Lạc Kim Long có chút xáu hổ, nhỏ giọng nói: “Hạng lão và Đường lão đều nói có việc, không thể đích thân đến, nhưng đã gửi lễ vật đến.”
Hạng lão, Đường lão là Các lão, thân phận hiển hách.
Hơn nữa loại chuyện như minh hôn này người bình thường còn ngại không muốn đến.
Đường lão cùng Hạng lão bọn họ cơ bản không cần lấy lòng Lạc Hoa, sẽ càng không có khả năng tham dự.
Phái người đến tặng lễ vật là đã xem như cho Lạc Hoa mặt mũi.
Nhưng mà Lạc Hoa vẫn rất bất mãn, hừ lạnh nói: “Hừ, năm đó lúc ta còn là Các lão, bọn họ đều cung kính với ta, hiện tại lại dám không đến.”
Lạc Kim Long cùng đám tâm phúc xung quanh nghe vậy, sắc mặt kch biến, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lão gia, cẩn trọng lời nói, Đường lão cùng Hạng lão bọn họ đã không còn giống xưa nữa.”
Lạc Hoa gật đầu, lại hỏi: “Trương Báo đi Trung Hải bắt cóc Tống Thanh Thanh còn chưa quay về sao?”
Lạc Kim Long nói: “Hẳn là đang trên đường trở về, không phải còn một giờ sao, Trương Báo hẳn là sẽ về kp trước giờ lành.”
Lạc Hoa vừa lòng nói: “Tốt lắm.” Ông ta lại hỏi: “Tên Trần Ninh kia đã đến chưa.”
Nhóm người Lạc Kim Long đều lắc đầu.
Hai tên sát thần dưới trướng Lạc Hoa, tự xưng là tổ hợp phong vân — Trương Phong cùng Lý Vận cười rộ lên.
“Ha hả, Trần Ninh là sợ không dám tới thôi.”
“Haha, Trần Ninh tự xưng là chiến thần, bây giờ dũng khí gặp lão gia cũng không có.
May là hản không tới, nêu không tôi sẽ cho hắn nổ tung.”
Nhóm người Lạc Hoa nghe được câu này đều không nhn được ha hả cười to.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh vang dội hữu lực: “Ai nói tôi không dám tới?”
Nhóm người Lạc Hoa nghe vậy liền kinh hải, đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông mặt mày sắc bén, thân thể cao ngất không nhanh không chậm tiếng vào.
Người này chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, Trần Ninh.
Phía sau Trần Ninh còn mang theo Đồng Kha, Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ.
Trên tay Đồng Kha và Điển Chử mỗi người đều đang cầm một hòm lễ vật.
Mọi người ở hiện trường nhìn thấy Trần Ninh đều kinh hô: “Trời ạ, Trần Ninh đến thật rồi, có kch hay để xem rồi.”
Lạc Hoa không nghĩ đến Trần Ninh giết con của ông ta, đêm nay cử hành minh hôn cho con ông ta, Trần Ninh vậy mà thật sự dám đến.
Miệng ông ta hơi nâng lên, cười lạnh: “Trần Ninh, mày thật sự dám đến, tao rất thưởng thức dũng khí của mày.”
Trần Ninh nhìn thấy linh đường được cha trí ở hiện trường, lại trông giống như lễ đường của hôn lễ, nhíu mày: “Lạc tiên sinh có thể ra tù đã là may mắn lắm rồi.
Ông vốn nên ở trong tù cải tạo, ra tù nên thành thật, an phận làm người.
Ông làm nhiều chuyện xằng bậy như vậy, không phải là muốn hôm nay ra tù, hôm sau lại vào tù chứ?”
Mọi người nghe vậy, sắc mặt toàn bộ thay đổi.
Vẻ mặt Lạc Hoa giận dữ, hai mắt sắp phát hỏa.
Bắt quá, ông ta nghĩ đến lúc Trương Báo bắt Tống Thanh Thanh đến, ông ta có thể ở trước mặt Trần Ninh giết đứa nhỏ, ở trước mặt Trần Ninh bắt Tống Thanh Thanh cử hành minh hôn với con ông ta.
Ông ta nhn xuống lửa giận trong lòng, cười lạnh: “Ha hả, thế sự vô thường.
Ai vào ngục giam, ai xuống đa ngục, hai chúng ta còn chưa xác đnh được đâu.”
Trần Ninh cười cười, từ chối ý kiến, còn thản nhiên nói: “Tôi đến đây, còn đặc biệt mang đến hai phần lễ vật.
Theo tôi đây là lễ vật phù hợp với Lạc tiên sinh nhất, mời Lạc tiên sinh xem từng cái một.”
Trần Ninh nói xong, Đồng Kha liền đưa hòm lễ vật trên tay cô đưa lên.
Lạc Hoa có chút tò mò Trần Ninh mang đến lễ vật gì, ông ta bảo thủ hạ mở ra.
Lạc Kim Long nhận hòm, ở trước mặt mọi người trực tiếp mở ra.
Sauk hi hòm được mở, mọi người nhìn thấy thứ bên trong đều trợn tròn mắt.
Bên trong vậy mà là một quyển sách!
Một quyền “Hình Pháp”!
Lạc Hoa sợ ngây người, nhóm người Lạc Kim Long, Trương Phong, Lý Vân cũng sợ hãi.
Khách khứa đều ngây người.
Lạc tiên sinh vừa ra tù hôm nay, Trần Ninh lại mang đến một quyền “Hình Pháp” làm lễ vật, đây là có ý gì? Không phải là đang cảnh cáo Lạc tiên sinh thành thật quy củ, đừng dính vào những chuyện liên quan đến Hình Pháp, bằng không sẽ tiếp tục vào tù sao?.