“Dám vô lễ với lão gia, phải giết chết hắn ta.”
“Đúng vậy, tên này dám tự phụ trước mặt ân sư, phải giết hắn, dùng đầu của hắn ta cúng tế cho Lạc thiếu của chúng ta”
“Giết nó!”
“Giết nó!”
Lạc Hoa nhìn thấy nhóm người hằu, đệ tử, con cháu của mình đều đnag tràn đầy phẫn nộ, đồng thanh gào lên đòi giết Trần Ninh.
Trên mặt ông ta không khỏi lộ ra một chút đắc ý!
Ông ta giơ tay ra hiệu cho thủ hạ của mình im lặng trước, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Trần Ninh: “Trần Ninh, cậu dám đến nhà họ Lạc, lại còn dám ăn nói xằng bậy trước mặt tôi, chắc là cũng đã có chuẩn b mới đến.
“
“Cậu mang theo bao nhiêu binh lính thì gọi ra hết đi.”
“Nhà họ Lạc chúng ta, tối nay chúng ta sẽ giải quyết cho xong với cậu.”
Lạc Hoa rất chắc chắn!
Mặc dù Trần Ninh là thống soái Bắc cảnh, nhưng đây là Thủ đô, Trần Ninh chắc chắn không thể điều toàn bộ quân đội Bắc cảnh đến Thủ đô được, như vậy là phạm pháp, cũng là phạm vào điều cắm ky.
Lạc Hoa tin chắc chắn rằng trong tình cảnh này Trần Ninh không thể điều động quân đội Bắc cảnh đến chiến đấu với mình, ở đa bàn Thủ đô này, Trần Ninh chắc chắn không phải là đối thủ của nhà họ Lạc.
Nhưng mà, ông ta cũng có chút tò mò, đêm nay Trần Ninh rốt cuộc đã tìm được bao nhiêu người đến giúp mà lại dám đến nhà họ Lạc láo xược thế này?
Tất cả mọi người lúc này đều nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Lạc Hoa, đây là ân oán cá nhân của tôi và ông.
Ân oán cá nhân thì phải tự giải quyết với nhau.
Không cần liên lụy đến quân đội.”
“Hơn nữa xử lý nhóm người họ Lạc các người làm gì cần phải điều động quân đội, đâu cần chuyện bé xé ra to.”
Nhóm người Lạc Hoa nghe vậy thì hết sức kinh hoàng.
Trần Ninh chỉ mang theo mấy tên thủ hạ bên người thế này, còn dám tới nhà họ Lạc kiếm chuyện?
Tên này cũng thật là quá ngang ngược!
Lạc Hoa hoàn hồn lại, có chút không dám tin, lại cũng có chút mừng thầm.
Ông ta nhìn Trần Ninh, ngoài cười trong không cười nói: “Trần Ninh, tôi không biết nên khâm phục dũng khí của cậu hay là nên nói cậu quá ngu ngốc nữa.”
“Cậu chỉ dẫn theo vài tên thủ hạ này mà lại dám xông vào nhà họ Lạc chúng ta.”
“Dũng khí của cậu từ đâu ra vậy, dám khinh thường chúng ta như vậy?”
Dũng khí từ đâu ra à?
Trần Ninh mỉm cười, giơ nắm đắm phải lên, thản nhiên nói: “Dũng khí từ đây mà ra này!”
Cái gì?
Mọi người ở hiện trường lại lần nữa sững sờ.
Nhưng ngay sau đó liền hiểu được ý của Trần Ninh, ý của Trần Ninh rõ ràng là nói dũng khí từ nắm đắm của anh mà ra, cũng ám chỉ rằng Trần chỉ dựa vào nắm đắm này có thế đánh tan cả nhà họ Lạc bọn họ.
Kiêu ngạo!
Thật là quá kiêu ngạo!
Lạc Hoa cười khinh thường, chậm rãi nói: “Ha ha, tôi đã thấy rất nhiều người điên rồi, nhưng là lần đầu tiên tôi thấy người điên đến vậy, loại người tự mình tìm chết như cậu lần đầu tôi thấy đầy.”
“Được, nếu cậu đã muốn chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cậu.”
Lạc Hoa nói dứt câu thì vẫy tay.
Ngay lập tức, hai trong số rất nhiều thủ hạ của ông ta cùng lúc lao lên.
Bọn là hai thuộc hạ đắc lực của nhà họ Lạc, Thạch Hỗ và Lưu Kiên, được xưng là ông Hanh ông Cáp(*) của nhà họ Lạc.
.
truyện xuyên nhanh
()Ông Hanh ông Cáp: hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.
Thạch Hỗ chỉ cao khoảng 1m6, dáng người thấp bé nhưng lại rất đô con, cơ bắp tay cuồn cuộn, là một võ sư Nam Quyền (*) nỗi tiếng.
Lưu Kiên lại cao khoảng 1m9, dáng người cao to, tay dài chân dài, là một cao thủ Bắc Thồi(**) nỗi tiếng.
(*) Nam Thiếu Lâm hay là Thiếu Lâm Nam phái còn được gọi là Nam Quyền là khái niệm chỉ tất cả các phái võ thuộc miền nam Hoa Hạ có nguồn gốc từ chùa Nam Thiếu Lâm ở Phúc Kiến, Hoa Hạ.
Chủ yếu dùng quyền.
(*) Bắc Thối: Đàn thối hay Đàm thối hay Đàm/đàn thoái quyền, là căn bản võ thuật của miền Bắc Hoa Hạ thnh hành ở lưu vực sông Hoàng Hà.
Chủ yếu dùng đòn chân..