Anh kinh sợ nhìn Trần Ninh Chẳng trách Trằn Ninh nói anh chả là cái thá gì cả.
Chẳng trách thân thủ của Trần Ninh lợi hại như vậy, một chân là có thể đá chết Thực Thi Quỷ.
Chẳng trách Trần Ninh dám ép anh quỳ xuống xin lỗi, dám bảo anh gọi người ở sau chống lưng cho anh đến đây.
Thì ra, Trần Ninh là Thiếu soái.
Sắc mặt của Đường Hạo trắng bệch ra, biết rằng hôm nay anh đá phải cây sắt rồi.
Đừng nói anh gọi Từ Đình Tùng đến, cho dù anh có gọi người cha mới của anh đến, Trần Ninh cũng chưa chắc sẽ b làm sao cả.
Anh trai hờ Đường Tiếu Lâm kia của anh, nghe nói chính là b Trần Ninh giết chết.
Trần Ninh nều giết anh cũng là dễ như trở bàn tay.
Trần Ninh nhìn Đường Hạo trán đầy mồ hôi, người run như cầy sấy, cười lạnh hỏi: “Anh vừa nãy nói muốn cục trưởng Từ bắt tôi lại, dùng hình phạt nghiêm để tra hỏi?”
“Anh vừa nãy còn nói, tôi và thuộc hạ của tôi đều chết.
chắc rồi, không thể nào sống mà đi ra khỏi Thủ đô?”
Í Đường Hạo nghe xong, giọng run rẩy nói: “Thiếu soái, tôi.
sai rồi, tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, không biết đó là ngài, đại nhân ngài không chấp loại tiểu nhân như tôi, tha cho tôi một lần đi ạ2”
Từ Đình Tùng cũng cầu tình cho Đường Hạo: “Thiếu soái, Đường nh thiếu không biết thân phận của cậu, người không biết là người không có tội, xin cậu nể mặt ông Đường, mở rộng lưới một chút, cho Đường nh thiếu một cơ hội sửa sai đi?”
Trần Ninh không nói gì cả, chỉ cười lạnh nói: “Xin lỗi cô Tiêu đi.”
Đường Hạo bát đắc dĩ, chỉ có thể quỳ ở trên đất, xáu hỗ nói với Tiêu Dao: “Cô Tiêu, lời nói lúc trước của tôi có chỗ sai, bây giờ tôi chính thức xin lỗi đền tội với cô, xin cô tha thứ.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Dao.
“Tiêu Dao nhìn Đường Hạo lúc trước ngạo mạn, bây giờ lại quỳ xuống trước mặt cô đề xin lỗi, trong lòng càng thêm sùng bái Trần Ninh, cảm thấy Trần Ninh thật sự quá giỏi.
.
truyện teen hay
Cô vênh mặt lên, cao cao tại thượng nhìn Đường Hạo, hào phóng nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh!”
Đường Hạo thấy đã nhận được sự tha thứ của Tiêu Dao, lần nữa mở to mắt nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh cười lạnh nói: “Ván cược của tôi với cậu, cậu có Í phục không.”
“Cậu có cần tìm một thuộc hạ khác đấu tiếp với thuộc hạ.
của tôi thêm một ván?”
Đường Hạo làm gì có dám nữa?
Trước tiên đừng nói có dám đấu với Thiếu soái, riêng chỉ đánh với Điển Chử là đội trưởng cảnh vệ của Thiếu soái, Đường Hạo đã biết tìm ai đến đánh với Điển Chử sẽ là phần thắng mù mt rồi.
Điển Chử có thể từ trong ba trăm nghìn tướng quân biên giới phía Bắc được chọn ra, đảm nhiệm đội trưởng cảnh vệ của Trần Ninh, thực lực chắc chắn là trong vạn người có một, vương bài trong vương bài.
Đường Hạo không muốn tự chuốc họa vào thân, với lại anh bây giờ cũng không có gan yêu cầu đấu với Trần Ninh thêm một trận nữa.
Anh yếu đuối nói: “Không cần đấu nữa, trận đấu này bên tôi thua, tôi đồng ý thua cược, một trăm tỷ tôi sẽ lập tức chuyển vào số tài khoản của Thiếu soái.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Trả lại hai mươi tỷ lúc trước tôi đưa cho cậu, còn lại tám mươi tỷ chuyển vào số tài khoản của cô Tiêu.”
Đường Hạo ngây người, lập tức nói: “Vâng ạ!”
Tiêu Dao cũng ngắn người rồi, không nhn được nói: “Trần Ninh, số tiền này là anh thắng được, sao lại chuyển đến số.
tài khoản của tôi…”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Số tiền này các cô đều là vay.
mượn khắp nơi, có lẽ không có số tiền này, các cô gặp phiền phức cũng không nhỏ đâu, thậm chí còn đem phiền phức cho cha mẹ của các cô.”
“Lần này tôi giải quyết tốt hạu quả cho các cô rồi!”
“Về sau mấy người các cô làm việc, nghĩ nhiều đến cha mẹ của các cô chút, nghĩ chút cho bộ trưởng Tiêu, nghĩ đến cho những người lãnh đạo đất nước.”
“Các cô ở ngoài gây họa, nếu không giữ được sẽ để người khác nắm được thóp, công kích cha mẹ của các cô, gây ảnh hưởng nghiêm trọng cho cha mẹ các cô.”
Nhóm của Tiêu Dao nghe xong không nhn được xấu hổ cúi đầu.
Trần Ninh đem tám mươi tỷ trả lại cho Tiêu Dao là có rất nhiều nguyên nhân.
Đầu tiên, anh và cha mẹ của nhóm Tiêu Dao đều là thân tín của chủ tch nước Tần Hằng, coi như là người cùng một phía.
Bây giờ chủ tch nước đổ bệnh, ông Đường được lợi được thế, Trần Ninh và bộ trưởng Tiêu tất nhiên phải đoàn kết một lòng..