Nếu Trần Ninh tối nay thắng được đống tiền, Tiêu Dao lại thiệt hại nghiêm trọng, ở trước mặt mọi người sẽ không nói gì cả, nhưng sâu trong đáy lòng chắc chắn sẽ không.
Vui.
Ngoài ra, tiền của nhóm Tiêu Dao đều là vay mượn khắp.
nơi.
Nếu không trả được vấn đề kinh tế này thậm chí sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người ví dụ bộ trưởng Tiêu.
Đây cũng là điều mà Trần Ninh không muốn thấy.
Vì vậy, Trần Ninh trực tiếp lắp đầy tám mươi tỷ mà Tiêu Dao thua lại, dù sao tiền đối với anh mà nói cũng chỉ là dãy số mà thôi, càng huống hồ dãy số này cũng là thắng được từ chỗ Đường Hạo, Trần Ninh đoán không sai, nhóm của Tiêu Dao vì để có tám mươi tỷ này, đã phải dùng hết cách, nợ không ít tiền.
Nếu không lắp đầy được, hậu quả khó mà tưởng tượng ra.
Các cô vốn cho rằng lần này toi đời rồi, không ngờ Trần Ninh lại cứu các cô.
Lúc này, ánh mắt mỗi người nhìn Trần Ninh đều tràn đầy cảm kích.
Nếu không phải bởi vì Trần Ninh là Thiếu soái của biên giới phía Bắc, bọn cô không dám trèo cao, không thì đám nhà giàu ở Thủ đô các cô đều muốn quỳ xuống nhận Trần Ninh là con trai của chủ tch nước rồi.
Tiêu Dao lúc này cũng không nhn được biểu hiện vô cùng cảm kích với Trần Ninh.
Ánh mắt cô sáng lên nhìn Trần Ninh, cô đã vô cùng quý mến Trần Ninh rồi.
Trong lòng không nhn được nghĩ: Khôn hỗ là người đàn ông Tiêu Dao nhìn một cái là đã thấy thích, chính là chói mắt xuất chúng.
Đồng Kha chú ý đến ánh mắt mến mộ của Tiêu Dao nhìn Trần Ninh, có chút giận hờn, trong lòng nghĩ: Anh rể tôi đương nhiên là tuyệt đại vô song rồi, nhưng anh rễ yêu ch gái tôi sâu đậm, cô muốn có chủ ý lên người anh rễ tôi, bớt bớt đi.
Đường Hạo đền tiền xong, sau đó dẫn theo đám tùy tùng của anh chạy đi trước rồi.
Từ Đình Tùng cũng không ở lại lâu, thấy sự việc đã đến lúc kết thúc, liền chào tạm biệt với Trần Ninh dẫn thuộc hạ của ông thu đội lại rời đi.
Mọi người ở đó cũng rời khỏi hiện trường, mọi người vừa đi vừa bàn luận chuyện tối nay.
Tiêu Dao và bạn của cô vốn muốn mời Trần Ninh đến quán bar cao cấp nhát ở Thủ đô, thnh đình tiếp đãi Trần Ninh.
Nhưng b Trần Ninh từ chối rồi.
Trần Ninh nhàn nhạt nói với nhóm của Tiêu Dao: “Tôi không có thói quen tiệc tùng cả đêm, tôi không đi đâu, các cô cứ chơi vui vẻ đi.”
“Ngoài ra, nhớ giúp tôi hỏi thăm cha mẹ của các cô nhé.”
Tiêu Dao vội vàng nói: “Vậy tôi lái xe đưa anh về.”
Trần Ninh lắc đầu nói: “Không cần đâu, thuộc hạ của tôi có.
xe, bọn họ sẽ hộ tống tôi đi về.”
Tiêu Dao nghe xong khó che được sự thất vọng.
Mấy năm trước vợ chồng chủ tch nước tác hợp cho cô và Trần Ninh ở bên nhau, Trần Ninh tự nói trong lòng có một cô gái không thể quên được rồi.
Bây giờ, nghe nói Trần Ninh đã ở bên cạnh cô gái đó rồi.
Mà anh bây giờ cũng vô ý hay có ý duy trì khoảng cách với cô, cô nhận ra được cô và Trần Ninh có lẽ thật sự có duyên nhưng không có phận.
Lúc này, Điển Chử và Bát Hổ Vệ lái mấy chiếc xe sang màu đỏ đến, mời Trần Ninh lên xe.
Trần Ninh và Đồng Kha lên xe, Điển Chử và Bát Hổ Vệ cũng lên xe, đội xe màu đỏ chằm chậm rời đi.
Tiêu Dao nhìn đội xe của Trần Ninh rời đi, nhớ đến năm đó vợ chồng chủ tch nước tác hợp cho cô và Trần Ninh ở bên nhau, Trần Ninh khuyên cô nói: “Chúng ta không hợp nhau đâu, trong lòng tôi đã có người thương rồi, cô sẽ tìm được người mà cô thật sự yêu thôi…”
Tiêu Dao thở dài: “Trái tim của tôi sớm đã chứa đầy hình bóng của anh rồi, vậy thì làm sao có chỗ nào để yêu người khác nữa.”
“Haizz, vừa gặp Thiếu soái bỏ lỡ chuyện cả đời.”.