Chiến Long Vô Song


“Vừa nãy tôi đã đồng ý với ông ấy, cho ông ấy cơ hội nhanh chóng điều tra rõ ràng chuyện này, để lập công chuộc tội.”
Điền Vệ Long và Nguyễn Hồng nghe xong lời này đều ngây người ral Trong lòng hai người đều nghĩ rằng chuyện này có lẽ Đường lão không thoát khỏi có liên quan.

Từ Đình Tùng là người của Đường lão, để Từ Đình Tùng điều tra, có thể điều tra ra được gì không?
Có điều, hai người liền hiểu ra ý của Trần Ninh.

Để Từ Đình Tùng điều tra chuyện này, ác ý với Đường lão một chút cũng là một chuyện tốt.

Không điều tra ra được cái gì, vậy thì cứ lấy Từ Đình Tùng ra chịu tội.

Nêu Từ Đình Tùng thật sự điêu tra ra cái gì đó, thật sự lôi ra người ở phía sau vậy thì quá hay rồi.


Điền Vệ Long và Nguyễn Hồng bốn mắt nhìn nhau!
Điền Vệ Long nói: “Nếu Thiếu soái đã nói như vậy rồi, vậy cho Từ cục trưởng cơ hội lập công chuộc tội cũng tốt, quốc gia bồi dưỡng nhân tài như Từ cục trưởng đây cũng không dễ dàng gì.”
Trần Ninh gật đầu, nói với Nguyễn Hồng và Từ Đình Tùng: “Từ Đình Tùng ông phụ trách điều tra ở chỗ sáng, Nguyễn Hồng cô phụ trách điều tra ngầm, tôi cho hai người thời gian mười ngày, đem chuyện hôm nay điều tra rõ ràng.”
Điền Vệ Long và Từ Đình Tùng đồng thanh nói: “Rõ!”
Chuyện Trần Ninh bị đột kích này rất nhanh đã kinh động đến người trong Nội các.

Tối đó Nội các liền mở cuộc hội nghị khẩn cấp, còn mời Trần Ninh – đại tướng trần yên biên cương đến, cùng nhau bàn bạc.

Dưới sự cầu tình và kiên trì của Trần Ninh, quả nhiên Nội các không có chỗ để tiền hành hỏi tội Từ Đình Tùng, mà là đồng ý với yêu cầu của Trần Ninh, để Từ Đình Tùng lập công chuộc tội, điều tra chuyện Thiếu soái lần này bị đột kích.

Lúc tan họp đã là hơn bốn giờ sáng.

Vốn dĩ Đường Bá An ở cuộc họp của Nội các sắc mặt rất bình tĩnh, sau khi trở về nơi ở của mình, lập tức sắc mặt thay đổi trở nên vô cùng tức giận.

Ông ta phẫn nộ với máy thuộc hạ đắc lực ở bên cạnh: “Khốn khiếp, tôi còn cho rằng đám lính đánh thuê Phán quyết ngày tận thế giỏi cỡ nào cơ, không ngờ rằng làm ra động tĩnh lớn như thế này, đến một đội viên cảnh vệ của Trần Ninh cũng không hề giết chết được, còn khiến khắp nơi là lông gà.”
“Các cậu nhanh chóng phái người thông báo với Hắc Hoàng, Hoa Hạ hắn không thể ở lại được nữa rồi, nhanh chóng sắp xếp đội hắn rời đi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa.”
“Vâng, Các lão.”
Thủ đô, một ngôi làng nhỏ nào đó, trong một ngôi nhà tứ hợp viện cũ Kĩ.


Hắc Hoàng cùng với mấy thuộc hạ đắc lực, đang cùng một người đàn ông Hoa Hạ có râu nói chuyện.

Người đàn ông có râu này chính là thuộc hạ của Đường Bác An – Khổng Quý Lễ.

Khổng Quý Lễ bê cốc cà phê ở trên bàn lên, nhắm nháp uống một hớp, hơi có chút chau mày lại, cà phê của những người ngoại quốc ông ấy uống không quen.

Ông ta đặt cốc xuống, nhìn về phía Hắc Hoàng nói, nhàn nhạt nói: “Đội trưởng Hắc Hoàng, tiên sinh nhà chúng tôi nói bảo các cậu làm ông ấy thất vọng rồi.”
“Các cậu làm việc thật chả ra làm sao cả, gây ra động tĩnh lớn như này, đến cả một cảnh vệ của Trần Ninh cũng không có giết chết được, thật không chuyên nghiệp tí nào ca.

Ánh mắt của Hắc Hoàng vụt qua sự tức giận, dùng tiếng phổ thông có chút cứng ngắc nói chuyện: “Quay về nói với tiên sinh nhà ông, lần này tôi quá sơ ý rồi.”
“Lần sau tôi sẽ tự mình ra tay, triệt để giải quyết Trần Ninh.”
Khổng Quý Lễ lắc đầu nói: Không, không có lần sau nữa.”
“Bây giò việc đã ầm ï lớn như thế này rồi, Trần Ninh không chết, bây giờ đang điều tra chuyện này, tiên sinh chúng tôi bảo các cậu nhanh chóng rời khỏi Thủ đô, rời khỏi Hoa Hạ.”
Hắc Hoàng lạnh lùng đáp: “Xem ra tiên sinh nhà ông sợ rồi, sợ chúng tôi sẽ liên luy đến ông ấy.”

Khổng Quý Lễ nói: “Các cậu rời đi là lựa chọn tốt nhát rồi.”
“Tốt với các cậu, cũng tốt với tiên sinh chúng tôi.”
Hắc Hoàng thản nhiên nói: “Quay về nói với tiên sinh nhà ông, chúng tôi sẽ rời đi.”
“Có điều không phải là bây giờ, mà là lúc tôi đích thân giết được Trần Ninh, sau khi báo thù cho em trai tôi còn có những anh em lâu năm của tôi, chúng tôi mới rời đi.”
Khổng Quý Lễ tức giận nói: “Ý của tiên sinh nhà tôi là muốn các cậu rời đi nghe sự sắp xếp của ông ấy, rời khỏi Thủ đô, rời khỏi Hoa Hạ.”
Hắc Hoàng lạnh lùng đáp: “Vậy thì không được!”
Khổng Quý Lễ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Hắc Hoàng, các cậu tốt nhát đừng để tiên sinh chúng tôi tức giận, nếu tiên sinh tôi muốn giết đám các cậu cũng chỉ là chuyện của một câu nói.”
Hắc Hoàng nhàn nhạt nói: “Ò, vậy tại sao ông ta không trực tiếp giết hét chúng tôi đi, giết người diệt khẩu, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?”
Khổng Quý Lễ vỗ bàn bộp một cái, đứng dậy chỉ về phía Hắc Hoàng: “Cậu…”
Mấy thuộc hạ đắc lực ở bên cạnh Hắc Hoàng toàn bộ đều tức giận nhìn Khổng Quý Lễ, đám lính đánh thuê bên ngoài, nghe thấy tiếng khác thường cũng toàn bộ xông vào, tức giận nhìn Khổng Quý Lễ và thuộc hạ mặc quần áo màu đen ở đằng sau người Khổng Quý Lễ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận