Mắy tên đó còn duy trì tư thế rút súng, lần lượt chết đi.
Hades không ngờ tốc độ của Trần Ninh nhanh như vậy, chớp mắt là đã giết được máy tên thuộc hạ của hắn, lập tức muốn rút súng ra.
Nhưng Trần Ninh lại đến trước mặt hắn, nhanh như chớp đá chân lên.
Bụp!
Hades bị Trần Ninh đá ở giữa ngực, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã bay ra ngoài, trực tiếp va vào làm vỡ cửa kính của khu ngâm chân.
Giám đốc trực ban ở sảnh của khu ngâm chân còn có nhân viên lễ tân, phục vụ tất cả đều bị kinh hãi ngây cả người ra.
Xương ngực của Hades gãy mắy cái, hắn giãy giụa muốn bò lên.
Nhưng hắn vừa bò lên được một nửa, Trần Ninh đã đi đến trước mặt hắn, hắn chằm chậm ngẳng đầu lên, kinh hãi nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh nhìn Hades nửa quỳ trước mặt anh, cũng chú ý trên máu dính ở trên chiếc dày da phải của mình.
“Làm phiền giúp tôi lau máu ở trên giày của tôi đi.”
Cải gì?
Hades nghe tháy lời của Trần Ninh ngắn người ra.
Ánh mắt hắn nhìn Trần Ninh vô cùng lạnh lẽo, lập tức không dám nhìn thẳng vào mắt của Trần Ninh, hoảng loạn nói: “Tôi lau, tôi lau…”
Nói xong, hắn giả vờ lau vết máu trên giày của Trần Ninh.
Nhưng hắn lại đột nhiên rút ra một con dao găm, nhanh như chớp đâm con dao lên bụng dưới của Trân Ninh, thâp giọng nói: “Mày đi chết cho tao.”
Trần Ninh hừ lạnh, nhấc chân đá vào cằm của đối phương, mà tốc độ còn nhanh hơn.
Bốp!
Là tiếng kêu kinh người của giày da đá trúng cằm phát ra.
Trần Ninh một cước liền đá vỡ cằm của Hades, còn đá đến nỗi Hades lại lần nữa ngã bay ra ngoài.
Lúc Hades ngã ở trên đất đã là một cái xác.
Trong sảnh lớn của khu ngâm chân, giám đốc trực ban cùng với lễ tân, còn có mấy nhân viên phục vụ toàn bộ đều ngây người sợ hãi.
Trong ánh mắt kinh hãi của bọn họ, Trần Ninh và Đồng Kha đi vào.
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Sao không có ai ra chào hỏi chúng tôi vậy?”
Giám đốc trực ban nghe xong cả người run rẫy, đầu tê rần rằn, lắp bắp hỏi: “Xin chào hai vị, tôi là giám đốc ở khu này, xin hỏi có việc gì chúng tôi có thể giúp đỡ các vị không?”
Trần Ninh hơi mỉm cười, thuận tay cầm ra thẻ vip của khách sạn, bình tĩnh nói: “Hai người chúng tôi muốn ngâm chân, có hạng mục gì giới thiệu không?”
Giám đốc trực ban vừa muốn nói!
Lúc này, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn, còn nghe thấy.
có người trầm giọng hét nói: “Mau!”
“Anh ta ở đây, tìm thấy anh ta rồi.”
Dẫn đường là một người đàn ông Hoa Hạ, đằng sau dẫn theo một đám lính đánh thuê Phán quyết ngày tận thé.
Người đàn ông này tên là Hình Thiên, vốn dĩ là người Hoa Hạ, bây giờ là mãnh tướng của tổ chức lính đánh thuê Phán quyết ngày tận thé.
Anh ta dẫn theo mấy thuộc hạ tinh nhuệ, sát khí đằng đẳng đi đến.
Anh ta cùng với mười máy thuộc hạ tinh nhuệ, vũ khí trong tay đều là dao găm sắc bén.
Thì ra, Đường Bá An phái người sắp xếp tổ chức Phán quyết ngày tận thế đi vào Hoa Hạ, bên vũ khí cũng là Đường Bá An phái người phụ trách cung cấp.
.
Bạn có biết trang truyện _ T RUMtruyen.
OR G _
Nhưng mà Đường Bá An không có cung cấp quá nhiều súng cho tổ chức Phán quyết ngày tận thế!
Một là quản lý của Thủ đô đối với Thủ đô cực kì nghiêm ngặt, cho dù là Đường Bá An trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng gì cung cấp quá nhiều vũ khí.
Hai là Đường Bá An đối với người của tổ chức cũng rất đề phòng, để tránh lính đánh thuê sau khi có quá nhiều vũ khí, rồi gây ra ầm ï quá lớn, khiến ông ta không dễ gì thu dọn.
Hình Thiên là mãnh tướng của tổ chức, nhưng bởi vì là người phương Đông, vì vậy mặc dù thực lực tốt nhưng trong cấp cao của tổ chức, địa vị của anh ta là thấp nhát.
Vì vậy, anh ta cùng thuộc hạ hành động lần này đều không hề chuẩn bị súng, chỉ có dao găm.
Có điều, lính đánh thuê Hình Thiên lăn lộn rất nhiều cuộc chiến, giết chết kẻ địch vô số, trong chiến đấu kinh nghiệm lớn nhất mà anh ta nhận được đó là, súng không thể hoàn toàn dựa vào nó, chỉ có dùng đao mới là bạn đáng tin tưởng nhất của chiến sĩ.
Vì vậy anh ta căn bản không để ý vũ khí sử dụng của bản thân với thuộc hạ của mình là dao găm quân dụng.
Trong mắt anh ta, dựa vào một con dao găm quân dụng trong tay có thể giết chết chiến thần Hoa Hạ là vô cùng dễ dàng..