Chiến Long Vô Song


Bởi vì loại thuốc đặc biệt cấp cho quân đội mạnh hon, nồng hơn loại thuốc cấp cho Nội các, mà một số lãnh đạo thì lại thích hút thuốc mạnh hơn.

Lúc này Trương Kiến Vũ nhìn về phía Trần Ninh, cả người không khống chế được mà run lên lẫy bẩy, nói chuyện cũng không còn lưu loát, lắp bắp nói: “Cậu… cậu… cậu là ai?”
Trần Ninh cười nói: “Ông đoán xem.”
Trương Kiến Vũ nhìn kĩ Trần Ninh, người có tuổi tác như: Trần Ninh, lại còn là thủ trưởng trong quân đội, thật sự rất hiếm.

Ông ta không khỏi nghĩ đến việc lớn mà ông ta dính đến gần đây, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người, một bóng dáng uy nghiêm trong bộ quân phục Thiếu soái.

Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh.

Sắc mặt ông ta chọt tái nhọt, thất thanh nói: “Cậu là Thiếu soái?”
Trần Ninh rít một hơi thuốc, nhàn nhạt nói: “Ông đoán đúng rồi đấy, nhưng không có thưởng.”

Bịch!
Trương Kiến Vũ lập tức quỳ xuống, sau đó dùng cả hai tay hai chân bò đến trước mặt Trần Ninh, kinh hãi nói: “Thì ra là Thiếu soái đích thân đến thăm.

Kẻ hèn này không biết ngài là Thiếu soái nên đã vô ý mạo phạm đến Thiếu soái uy nghiêm.”
“Người không biết không có tội, xin Thiếu soái tha cho cái mạng chó của kẻ hèn này một lần.”
Trần Ninh nhìn Trương Kiến Vũ đang quỳ trước mặt, lạnh lùng nói: “Không biết là tôi, cho nên mới vô ý mạo phạm sao?”

Lúc này lại nghe thấy lời Trần Ninh nói, trái tim của ông ta trong phút chốc rơi thẳng xuống đáy vực.

Thiếu soái đã biết chuyện của ông ta với binh đoàn đánh thuê Phán quyết ngày tận thế, cho dù ông ta có chối bỏ thế nào thì Thiếu soái cũng sẽ có cách ép ông ta mở miệng.

Ông ta là môn sinh của Đường các lão, ân tình của Đường các lão đối với ông ta nặng như núi, nếu ông ta không giữ được mồm miệng của mình thì rất có thể sẽ làm liên luy.

đến ân sư của ông ta.

Nghĩ vậy, ông ta đột nhiên quay người rút súng ra.

Nhưng khi ông ta vừa rút súng ra, thì bên tai của ông ta vang lên một tiếng nổ súng, tay phải của ông ta bị trúng đạn, khẩu súng lục trong tay ông ta rơi xuống đất ngay sau tiếng nỏ.

Điển Chử cầm súng tiến đến, cảnh giác dùng chân đá văng khẩu súng lục của ông ta ra khỏi mặt đất.

Trần Ninh ngồi trên ghế, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn Trương Kiến Vũ bị bắn bị thương ở đằng kia, lạnh lùng nói: “Đừng hòng kháng cự, cũng đừng hòng tự sát, không có sự cho phép của tôi, ông có muốn chết cũng không được.”

Sắc mặt Trương Kiến Vũ tái nhợt, ông ta cắn chặt môi, không lên tiếng.

Trần Ninh nói: “Tôi đã đích thân tới đây rồi, ông không định nói chút gì đó sao?”
Trương Kiến Vũ cắn chặt răng, nắm chặt cánh tay phải của mình, sống chết cũng không chịu mở miệng.

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Xem ra ông định im lặng đến cùng nhỉ? Ông thà chết cũng không chịu khai nhận, ông đang bảo vệ ai đây, ân sư của ông à?”
Trương Kiến Vũ lập tức nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Đường lão, cậu không được lôi Đường lão vào.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Thế liên quan đến ai?”
“Đám người của Hắc Hoàng tiến vào Thủ đô từ đầu đến cuối đều là do ông sắp xếp.

Đừng nói với tôi là ông không biết bọn họ tới giết tôi.”
Trương Kiến Vũ nói: “Không liên quan đến ai cả.

Hắc Hoàng có thù với cậu, muốn giết cậu.

Tôi nhận tiền của Hắc Hoàng, tiện tay giúp đỡ cho hắn.


Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Cậu có thể bắt tôi, có thể bắn chết tôi, nhưng đừng kéo những người không liên quan vào.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vũ khí cũng do ông cung cấp sao?”
“Đám người của Hắc Hoàng sử dụng vũ khí trong quân đội.

Ông sớm đã bị đuổi ra khỏi quân đội rồi, làm sao có quyền lớn như vậy, có thể lầy được vũ khí từ kho vũ khí của nhóm bộ đội phòng thủ rồi cung cấp cho nhóm người Hắc Hoàng chứ?”
Trương Kiến Vũ không nói nên lời.

Trần Ninh hừ lạnh nói: “Một tên Trương Kiến Vũ nhỏ nhoi như ông làm gì có năng lực lớn như vậy, một mình ông muốn gánh một việc lớn như vậy làm gì mà gánh nỗi.”
Đúng lúc này, Nguyễn Hồng dẫn theo đám thủ hạ của mình đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận