Ngũ Thiên Khải ngẳng đầu, nghênh đón ánh mắt sát ý mãnh liệt của Tràn Ninh, đáy lòng không khỏi dâng lên một vẻ sợ hãi khó hiểu.
Anh ta có loại trực giác, nếu như anh ta không xin lỗi, người đàn ông trước mắt này thật sự sẽ đánh chết anh ta.
“Xin lỗi… tôi xin lỗi!”
Anh ta hoảng sợ kêu lên, bất đắc dĩ nói xin lỗi Tống Sính Đình cùng Đồng Kha.
Tống Sính Đình nói với Trần Ninh: “Chồng, chúng ta đừng chấp vặt loại người này, chúng ta đi thôi.
Trần Ninh cười nói: “Được!”
Trần Ninh nhìn chiếc Audi mà anh lái, chiếc xe này là một trong những xe Quốc chủ phu nhân ngồi, ngày thường rất ít lái ra ngoài.
Tuy rằng là một chiếc Audi A6, nhưng bởi vì là một trong những xe ngồi của Quốc chủ phu nhân, bởi vậy cũng qua chế tạo đặc biệt.
Chiếc xe này có khả năng chống đạn và chống mìn, có thể nói là một chiếc xe bọc thép choàng Audi A6.
Vì vậy, Audi A6 đã đụng vỡ đuôi xe Ferrari, nhưng Audi A6 không có gì đáng ngại, chỉ làm tróc một chút sơn.
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, Đồng Kha lên xe, chuẩn bị rời đi.
Ngũ Thiên Khải nhìn thấy đám người Trần Ninh muốn đi, anh ta cố nén đau đớn, hận nói: “Tiểu tử, các người đụng vỡ xe của tôi, lại đánh tôi như vậy, tôi nói cho các người biết các người trồn không thoát được.”
“Rất nhanh, các người sẽ vì hành vi đắc tội của các người, trả giá đắt.”
Trần Ninh cười cười: “Đúng vậy, vậy tôi chờ anh.”
Nói xong, Trần Ninh lái xe rời đi.
Tống Sinh Đình ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm trên người Trần Ninh.
Tràn Ninh vừa lái xe vừa mỉm cười nói: “Sính Đình, sao em lại đến Thủ đô?”
Tống Sính Đình thản nhiên cười khổ nói: “Đồng Kha nói cho em biết anh xảy ra chuyện, còn bị nhốt lại, em sợ quá, liền bảo cha mẹ chăm sóc Thanh Thanh, vội vàng đến Thủ đô.”
“Sau khi đến Thủ đô, tuy rằng Điển Chử bọn họ an ủi em nói không sao.
Nhưng em vẫn không yên tâm, cùng Đồng Kha đến xin thăm anh, nhưng mỗi lần đều bị đuồi.”
“Nghe Điển Chử nói anh bị nhốt ba ngày, cho nên em cùng Đồng Kha ở đây chờ anh ra, nhưng không ngờ đụng phải tên hoàn khó là thiếu niên quấy rồi kia.”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Là anh làm cho em lo lắng rồi.”
Đồng Kha nhịn không được hỏi: “Anh rể, anh không phải bị bắt sao, sao anh lại lái xe tới đây?”
Trần Ninh cười nói: “Sáng nay anh đã được thả ra, đi tới phủ Quốc chủ.”
“Nghe nói chị em tới Thủ đô, anh sợ tới mức vội vàng hỏi rõ vị trí của chị em, liền vội vàng lái xe tới đón hai người.”
Đồng Kha cười khanh khách nói: “May mắn là anh rễ đến kịp thời, nếu không tụi em sẽ bị tên hoàn khó kia quấy rồi!”
Trần Ninh thầm nghĩ: Không thẻ, có hai Hỗ Vệ âm thầm bảo vệ hai chị em, lúc ấy nếu anh không xuất hiện, hai Hổ Vệ sẽ xuất hiện xử lý tiểu tử kia.
Tống Sính Đình lại hỏi tới việc Trần Ninh phạm sai lầm bị bắt, lo lắng nói: “Chồng, cấp trên trừng phạt anh, kết thúc rồi chứ?”
Trần Ninh cười nói: “Bởi vì anh làm việc lỗ mãng, bị Quốc.
chủ ông ấy phái người bắt lại, nhốt phòng tối nhỏ ba ngày tự kiểm điểm.”
“Nhốt phòng tối nhỏ ở trong bộ đội là chuyện bình thường, mọi người đừng lo lắng, anh không sao.”
Tống Sinh Đình cùng Đồng Kha nghe vậy, lúc này mới yên tâm.
Trần Ninh nhìn thời gian, đã gần đến giờ cơm tối, anh liền hỏi Tống Sính Đình muốn ăn cái gì?
Tống Sính Đình mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này nôn nhiều, không muốn nhìn thức ăn dầu mỡ, cũng không muốn ăn chút nào.”
Trần Ninh lập tức nói: “Không muốn ăn gì cũng phải ăn cơm, bây giờ em đang mang thai, không ăn đúng giờ thì không được.”
“Như vậy đi, anh nghe nói Thủ đô có một nhà hàng chay tên là Bát Bảo Trai, nghe nói ở đó ăn chay làm rất ngon, rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm đi nếm thử.”
“Nếu không chúng ta cũng đi nếm thử.”
Tống Sính Đình vui vẻ nói: “Được!”
Không bao lâu, Trần Ninh họ đã đi đến nhà hàng Bát Bảo Trai.
Khách sạn này xây dựng hương sắc cổ xưa, ngay cả các nhân viên phục vụ cũng mặc trang phục cổ xưa, ăn ở đây rất có ý nghĩa..