“Các người đừng ngay cả cửa cũng không tiền vào được, như vậy sẽ làm tôi quá thất vọng, ha ha ha ha.”
Nói xong, cô ta và chồng đắc ý đi vào.
Một đám bảo vệ có mặt nhìn Trần Ninh, bảo vệ mặt chữ quốc cầm đầu ngược lại không có ý khinh bỉ Trần Ninh, chỉ là việc theo nguyên tắc: “Vị tiên sinh này, khách mời được mời trong tiệc rượu tối nay đều có thiệp mời.”
“Anh không có thiệp mời, chúng tôi dựa theo quy tắc không thể để các anh vào.”
“Anh nên hỏi bên mời, có phải quên mời anh không.”
“Hoặc là, anh có thể báo tên cùng thân phận của anh, tôi cho người xác minh?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Tên tôi là Trần Ninh, là Quốc chủ phu nhân mời tôi bằng lời, bà ấy cũng không đưa tôi thiệp mời.”
Các nhân viên bảo vệ tại hiện trường nghe vậy kinh hãi, lại là khách quý mà Quốc chủ phu nhân chính miệng mời.
Bọn họ lại hơi xác nhận, liền phát hiện dáng người người đàn ông cao ngất trước mắt này, lại là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh.
Hơn một chục nhân viên an ninh tại hiện trường, tất cả đều là nhân viên an ninh từ Nội các.
Bọn họ biết được thân phận của Trần Ninh, sợ tới mức vội vàng đứng thẳng, giơ tay chào, cung kính nói: “Cung nghênh Thiều soái!”
Tràn Ninh cười cười, kéo Tống Sính Đình, cùng Điển Chử cùng Đồng Kha, từ từ đi vào.
Tại bữa tiệc, có những nghệ sĩ dương cầm đang chơi piano, rượu sâm banh ở khắp mọi nơi, bàn ăn đặt một loạt các món ăn tinh xảo.
Hiện trường đã có vô số khách mời, nam âu phục giày da, nữ váy xinh đẹp, đều bưng rượu sâm banh, đang đứng củng một chỗ nói chuyện.
Hai người Từ Hải Yến và Lý Khôn, vừa mới cùng nhóm người quen biết chào hỏi, lại bỗng nhiên phát hiện nhóm người Trần Ninh cùng Tống Sính Đình đi vào.
Lý Khôn nhíu mày: “Làm sao bọn họ vào được?”
Từ Hải Yến tức giận nói: “Nhất định là dùng tiền mua nhân viên phục vụ khách sạn, nhân viên phục vụ lén dẫn bọn họ từ cửa sau lọt vào.”
“Đáng ghét, bây giờ em đi tố cáo bọn họ, bảo vệ binh duy trì trật tự tại hiện trường, bắt bọn họ lại.”
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, mang theo Điển Chử, Đồng Kha, vừa mới đi vào.
Bỗng nhiên, liền nhìn thấy Lý Khôn cùng Từ Hải Yến mang theo một đội vệ binh cầm súng đạn thật đi tới.
Từ Hải Yến chỉ vào Trần Ninh và Tống Sính Đình, nói với đội trưởng vệ binh cầm đầu: “Tôi tố giác bọn họ, bọn họ là những người giàu mới nổi ở nông thôn, cũng không có bất kỳ thiệp mời nào, mua chuộc nhân viên phục vụ lẻn vào.”
“Các người mau đem những người giàu mới nổi ở nông thôn này bắt lại, trừng phạt nặng nề.”
Đội trưởng vệ binh tên là Hoàng Vĩ Cường, anh ta dẫn đầu một đại đội vệ binh, tối nay phụ trách công tác trật tự, an toàn tại hiện trường buổi tiệc, đảm bảo tối nay lãnh đạo cùng khách quý sẽ không xảy ra bắt kỳ chuyện gì bắt trắc.
Tiệc rượu tối nay chuyên chiêu đãi đại thần ngoại giao Tu La quốc, tham dự ngoại trừ lãnh đạo Nội các ra, thì Quốc chủ phu nhân cũng sẽ xuất hiện, thậm chí nghe nói Thiếu soái Bắc Cảnh cũng sẽ xuất hiện.
Hoàng Vĩ Cường bọn họ vô cùng cẩn thận, không dám xuất hiện bắt kỳ sai sót nào.
Nghe Từ Hải Yến báo cáo nhóm người Trần Ninh không có thiệp mời, là thừa nước đục thả câu lẻn vào, nên anh ta đặc biệt coi trọng.
Lúc này anh ta nghiêm túc nhìn nhóm người Trần Ninh, trầm giọng hỏi: “Tiên sinh, có tiện xuất trình thiệp mời của ngài, để chúng tôi kiểm tra một chút?”
Lý Khôn và Từ Hải Yến đều híp mắt nhìn chằm chằm nhóm người Trần Ninh.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Tôi không có thiệp mời.”
Lời này nói ra, mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Mọi người cho rằng nhóm người Trần Ninh nhất định sẽ giải thích hoặc giảo hoạt, nhưng không ngờ Trần Ninh lại trực tiếp thừa nhận không có thiệp mời.
Đội trưởng vệ binh Hoàng Vĩ Cường khẽ nhíu mày.
Khóe miệng Lý Khôn thì khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh.
Từ Hải Yến càng nhịn không được đắc ý kêu lên: “Nhìn xem đi, tôi nói những người giàu mới nỗi ở nông thôn bọn họ không có thiệp mời, là lẻn vào đúng chứ?”
“Anh ta đã thừa nhận không có thiệp mời, các người còn chờ cái gì nữa?”
“Liền bắt những con chuột nông thôn lại, ném vào tù xử phạt nặng đi.”
Hoàng Vĩ Cường nhìn Trần Ninh từ trên xuống dưới, hỏi: “Tiên sinh, anh có thể giải thích tại sao anh không có thiệp mời nhưng có thể vào không?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Rất đơn giản, tôi nói với nhân viên bảo vệ ở cửa thân phận của tôi, bọn họ liền cho tôi vào.”.