Cary cùng một đám chiến thần Tu La quốc, toàn bộ đều tức giận không chịu nỗi.
Cary mỉm cười dữ tợn nói: “Đây là chính mình muốn chết, vậy thì không trách được bắt cứ ai.”
Trần Ninh bảo tám đại chiến thần của Tu La quốc cùng tiến lên!
Nhưng tám đại chiến thần của Tu La quốc lại cảm thấy mình lấy nhiều đánh ít, thắng cũng không vẻ vang gì.
Bởi vậy, sau khi chiến thần Hoàng Sa phía Đông một trong tám đại chiến thần giành nghênh chiến với Trần Ninh trước, bảy chiến thần còn lại đứng nguyên tại chỗ, không chọn cùng nhau đánh.
Hoàng Sa là kiểu người Tu La điển hình, màu da đen nhánh, mà thân hình cao lớn rắn chắc, còn có chút “bụng phệ.
Trời sinh hắn đã có được sức mạnh hơn người, lúc mười mấy tuổi đã có thể thoải mái hát đổ một con trâu trưởng thành.
Sau khi hắn gia nhập quân đội Tu La quốc, càng giống như cá gặp nước, mạnh mẽ một đường thẳng tiền từ một tên binh lính bình thường, phá tan mọi rào cản, trở thành chiến thần phía Đông vang danh khắp Tu La quốc.
Chiến thần Hoàng Sa thân cao hai mét, cánh tay to bằng bắp đùi người bình thường, cường tráng gấp đôi cánh tay Trần Ninh.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều đang nhìn về phía Trần Ninh và Hoàng Sa.
Rất nhiều người Hoa không nhịn được lo lắng thay cho Trần Ninh, bởi vì nhìn từ phía thể trạng, Hoàng Sa rõ ràng là người có được ưu thế tuyệt đối.
Khóe miệng Cary hơi giương lên, trên mặt tràn đầy đều là cười lạnh, đứng cùng với những người của Tu La quốc, ung dung quan sát chiến đấu.
Nhóm người Vương Uẫn và Tống Sinh Đình cũng không che dấu được căng thẳng.
Hạng các lão nhìn như bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt già nua lại hiện lên nét cười lạnh.
Hoàng Sa hoạt động một chút hai cánh tay cường tráng, cười gắn nói: “Chiến thần Hoa Hạ, hôm nay tôi muốn giết thần.”
“Tôi cũng không muốn bắt nạt anh, nếu như anh dám đối ba quyền với tôi, mà anh đều đỡ được hết, thì tôi sẽ tự nhận thua.”
Lý Khôn dịch lời của Hoàng Sa cho Trần Ninh nghe.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Nói cho anh ta biết, như anh ta muốn.”
Lý Khôn dịch lại lời nói của Trần Ninh cho Hoàng Sa nghe, ánh mắt của Hoàng Sa sáng lên, gầm nhẹ một tiếng, bước đi ra quyền, giống như một con voi mạnh mẽ lao đến, một quyền nện thật mạnh về phía Trần Ninh.
Một quyền này, mang theo gió xoáy nhỏ, không khí xung quanh nắm đắm, đều trỏ nên vặn vẹo.
Đủ để thấy được uy lực của quyền này uy lực đến nhường nào.
Nhóm người Cary nhịn không được rôi rít lớn tiêng khen hay hét được.
Trần Ninh đối mặt với một đắm kinh khủng của chiến thần Hoàng Sa, lại mặt không thay đổi, đưa tay cũng đánh ra một quyền.
Chỉ là Trần Ninh một quyền này, nhìn như ung dung tùy ý.
Những người có mặt ở hiện trường chỉ cảm thấy một đắm này của Trần Ninh bình thường không có gì, nhưng lúc này chiến thần Hoàng Sa lại cảm giác được mặc dù nắm đắm của Trần Ninh chưa đến gần, một làn sóng vô hình, lao mạnh về phía mặt hắn.
Gió xung quanh nắm đắm, xẹt qua mặt khiến cho má hắn đau đớn không thôi.
Đáy lòng của hắn tự dưng dâng lên một loại dự cảm bất thường, chuông cảnh báo điên cuồng vang lên.
“vat”
Chiến thần Hoàng Sa hú lên một cách quái dị, dùng hết sức lực toàn thân, huy quyền liều chết ngăn cản nắm đấm của Trần Ninh.
Nắm đắm của Trần Ninh, cùng với nắm đám của chiến thân Hoàng Sa va chạm với nhau.
Vậy mà lại không hề phát ra bắt kỳ âm thanh nào.
Nhưng khoảnh khắc mà nắm đắm hai người chạm nhau, cả đại sảnh tiệc rượu, cũng chấn động một chút giống như là động đất vậy.
Đồng thời, cánh tay phải của chiến thần Hoàng Sa, trực tiếp bị đánh vỡ nát, máu tươi thịt xương tay bay tán loạn.
ĐA.”
Trong tiếng kêu thảm thiết của chiến thần Hoàng Sa, trực tiếp bay thẳng ra bên ngoài giống như là diều bị đứt dây, ngã ầm ầm trên mặt đất, đã là thoi thóp.
Tắt cả mọi người ở hiện trường sợ ngây người.
Chiến thần Hoa Hạ, uy thế của một quyền này, vậy mà lại khủng bồ như vậy.
Cary phản ứng lại đầu tiên, phẫn nộ kêu: “Chết tiệt, cậu vậy mà lại dám xuống nặng tay như vậy.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, tôi là quân nhân, không phải vận động viên, ngày thường tôi tập luyện đều là bản lĩnh giết người trên chiến trường.”
“Mà, là một chiến sĩ, tôi chưa từng coi thường bắt kì đối thủ nào.”
“Đồng thời tôi cũng cảm thấy, dốc toàn lực đánh với họ, mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối thủ.”
Trần Ninh nói xong, nhìn về phía bảy đại chiến thần còn lại của Tu La quốc, thản nhiên nói: “Các vị nếu như tiếc mạng của mình, thì đừng làm lính nữa, càng đừng có mà chạy từ nơi xa xôi đến đây để khiêu chiến nước Hoa Hạ chúng tôi.”.