Trần Ninh không ngờ, Quách Đông Hải người từng được.
vinh danh chiến thần Đông Hải, thì ra lại nương nhờ vào Hạng gia, làm môn khách của Hạnh gia, làm việc cho Hạng gia.
Hạng Tây Sở nhìn thấy Quách Đông Hải, giống như là người chết đuối vớ được cọc, vô cùng kích động.
Anh ta cười gần nói: “Chú Quách đến đúng lúc lắm, có tội gì đâu?”
“Nhưng mà, Trần Ninh và con chó của anh ta, đánh bị thương vệ sĩ của tôi, còn muốn đánh tôi.”
“Bây giờ tôi muốn chú đánh gãy đôi chân chó đó của Trần Ninh, chuyện có lớn đến đâu thì cũng sẽ do tôi chịu trách nghiệm.”
Quách Đông Hải nói: “Tuân mệnh!”
Ông ta nói xong, liền quay đầu nhìn về phía Trần Ninh, chiến đao nghiêng chỉ xuống mặt đắt, lạnh lùng nói: “Chiến thần Bắc Cảnh, nghe danh đã lâu, hôm nay vừa hay có thể xin các hạ chỉ dạy.”
Điển Chử tức giận nói: “Ông là cái thá gì chứ, cũng xứng để Thiếu soái tự mình động thủ, để Điển Chử tôi đến thu thập ông.”
Điển Chử nói xong, liền chuẩn bị động thủ.
Trần Ninh lúc này mở miệng nói: “Điển Chử, anh không phải là đối thủ của ông ta ta, để tôi đến đánh với ông ta vài chiêu.”
Điển Chử có hơi không phục.
Nhưng là phục tùng mệnh lệnh là quy tắc đầu tiên của binh sĩ, Điền Chử đành phải thành thành thật thật lui xuống: “Vâng, Thiếu soái.”
Trần Ninh liếc về phía Quách Đông Hải, mỉm cười nói: “Chiến thần Đông Hải, tối nay vừa hay tôi có thể lĩnh giáo được thân thủ của tiền bối, xin chỉ dạy.”
Quách Đông Hải nghe vậy, tiện tay ném đao cắm xuống sàn nhà, sau đó nói với Trần Ninh: “Nào chiến!”
“Được!”
Trần Ninh trả lời một tiếng, liền bước chân ra, đón lấy Quách Đông Hải.
Quách Đông Hải cũng nhanh chân tiến đến đón lấy Trần Ninh, không tránh không né.
Hai người giống như hai con hổ gặp nhau trong ngõ hẹp vậy, lao thẳng về phía đối phương.
Bước chân của Quách Đông Hải rát lớn, tốc độ nhìn qua thì chậm nhưng thật ra lại rất nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt Trần Ninh, ông ta khẽ quát một tiếng, bước chân ra quyền, loại quyền dùng vậy mà lại là thuật cận chiến cơ bản nhất trong quân đội thường dùng.
Thuật cận chiến trong quân, mặc dù rất đơn giản, nhưng lại vô cùng hung bạo, thường thường chỉ cần một chiêu liền có thể đánh chết kẻ thù.
Trước đây Quách Đông Hải được vinh danh là chiến thần Đông Hải, uy lực cận chiến trong quân đội, được ông ta phát huy vô cùng tỉnh tế.
Nắm đắm giống như sao băng phá không lao xuống, mang theo một luồng khí ác, thế đến không thể đỡ lao về phía Trần Ninh.
Trần Ninh không chút do dự, dùng quân đạo bá quyền của anh, cũng đưa tay đắm ra một quyền.
Rằm!
Nắm đắm của hai người va vào nhau, phát ra tiếng trầm thấp như tiếng sắm vang.
Hai người thân hình sừng sững bất động, nhưng sàn nhà đá cẩm thạch dưới chân hai người lại gặp nạn, vỡ vụn thành từng mảnh, giống như vỏ trứng gà bị đập nát.
Hai người nắm đấm đối với nhau, cứng đối cứng, lại là tạm thời không thể phân ra được cao thấp.
Trong mắt Quách Đông Hải hiện lên chắn kinh, một quyền không hề giữ lại chút nào của ông ta, coi như là một mặt tường, cũng sẽ bị một đắm của ông ta đánh thành phần vụn.
Trần Ninh vậy mà lại có thể ung dung đón được một đấm này của ông ta, có thể thấy được người được vang danh cũng không phải là không có lý do, tên tuổi của chiến thần Bắc Cảnh Trần Ninh, đúng là không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Quách Đông Hải phản ứng vô cùng nhanh, ông ta nhìn thấy một đấm của mình không chiếm được chút lợi nào, liền tìm cơ hội nghiêng người lao về phía Trần Ninh đánh.
Gần như là cùng lúc, Trần Ninh cũng nhắc chân dời bước, nhéch vai, đụng về phía đối phương.
Àm!
Hai người chạm mạnh vào nhau, tiếng to như sắm lại một lần nữa vang lên.
Cả quán trà dường như cũng bị lay động.
Ấm trà bàn trà xung quanh hai người, toàn bộ vỡ tan.
Những khán giả vây xem kia, mọi người giống như bị chấn động hoa mắt chóng mặt, tai ù, nhịp tim nhanh, cảm giác tức ngực vô cùng.
Một chiêu đụng vai này của Trần Ninh, sử dụng sáu phần thực lực.
Lần này Quách Đông Hải bị Trần Ninh đụng vai đau đến kêu lên một tiếng, ngã bay ra ngoài..