Chiến Long Vô Song


Trần Ninh như hình với bóng, đuổi theo phanh phanh đánh xuống ba quyền, mạnh mẽ phá vỡ phòng ngự của Quách Đông Hải, sau đó nhẹ nhàng một quyền đánh lên bụng của ông ta.

Bịch!
Quách Đông Hải che bụng dưới quỳ trên mặt đất, sau đó không nhịn được ọe một tiếng, nôn hết đồ ăn tối qua ra.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người cuối cùng cũng thấy được thực lực của chiến thần Bắc Cảnh.

Thật sự là quá mạnh.

Sắc mặt Hạng Tây Sở sắc lúc trắng lúc xanh, vô cùng khó coi.

Đến bây giờ anh ta vẫn còn không thể tin được, môn khách mà nhà anh ta mời về, năm đó được xưng là chiến thần Đông Hải Quách Đông Hải, vậy mà mới qua máy chiêu đã bị Trần Ninh đánh bại.

Trần Ninh nhìn Quách Đông Hải chật vật ngồi dưới mặt đất nôn hết ruột gan phèo phi ra.

Anh thản nhiên nói: “Ông thua rồi, xem ở việc trước kia ông từng phục vụ cho nước, tôi sẽ không làm khó ông.”
Ngày thường Quách Đông Hải tự cao tự đại, tự nhận bản thân vô địch thiên hạ, không ngờ hôm nay lại bị Trần Ninh dùng vài chiêu đánh bại.


Chút ngạo khí đó của ông ta mất sạch không còn lại chút gì, trở nên hơi nản lòng thoái chí.

Cả người giống như trong chớp mắt, già thêm mười máy tuổi, ông ta cô đơn nói: “Giang sơn đời nào cũng sẽ có người tài, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi đúng là già rồi…”
Trần Ninh quay đầu nhìn về Hạng Tây Sỏ, lạnh lùng nói: “Bây giờ, anh còn muốn đánh gãy hai chân tôi sao?”
Hạng Tây Sở vừa sợ vừa giận, đang định nói chuyện.

Trần Ninh đã lạnh lùng quát: “Quỳ xuống!”
Nói xong, Trần Ninh đưa tay đặt lên bờ vai anh ta, hơi dùng sức.

Hạng Tây Sở đứng không vững, liền bị nhắn quỳ xuống, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, đau đến mức nước mắt trào ra.

Trần Ninh đưa tay, tát hai cái vào mặt Hạng Tây Sở.

Đánh đến khóe miệng của Hạng Tây Sở chảy máu!
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Hai cái tát này chỉ là dạy dỗ lại anh một chút mà thôi, nều như có lần sau, tuyệt đối không thể tha thứ.”
Từ nhỏ đến lớn Hạng Tây Sở, đều là ngậm thìa vàng lớn lên, đã bao giờ chịu loại nhục nhã như này?
Anh ta quỳ trên mặt đất, che lấy khuôn mặt bị đánh, oán hận nhìn về phía Trần Ninh.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trần Ninh đã bị giết không biết bao nhiêu lần.

Trần Ninh dặn dò Điển Chử: “Phái đem anh ta về Hạng gia, để Hạng các lão quản giáo cho thật tt.”

Điển Chử nói: “Rõ!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình, Đồng Kha, rời khỏi quán trà.

Sáng sớm, hôm sau.

Hạng Thành tối hôm qua phải trực ban lãnh đạo cả đêm ở Nội các.

Hơn chín giờ sáng mới về đến nhà.

Vừa mới đi đến cửa nhà, ông ta đã nghe được quản gia Hạng Yến báo cáo, biết con trai lại bị Trần Ninh dạy dỗ.

Ông ta trầm mặt nói: “Không biết trời cao đất rộng.”
Hạng Yến sửng sốt, ông ta không biết lão gia đang nói Trần Ninh, hay là đang nói đại thiều gia?
Hạng Thành lạnh lùng hỏi thêm: “Thiếu gia bây giờ như thế nào rồi?”
Hạng Yến nhỏ giọng trả lời: “Thiếu gia đang ở trong viện riêng của mình, nghe người hầu nói tối qua thiếu gia vô cùng tức giận, tức giận đến gần sáng mới dần dần bình Tĩnh lại.”
Hạng Thành hừ lạnh: “Ở bên ngoài không làm được việc, TP ii Ai (n2 I0 0i Si tu TM 01g nen về nhà chỉ biệt tức giận với người hâu, thì có tài cán gì chứ?”
“Dẫn tôi đi đến đó, xem xem nó thế nào rồi.”
Hạng Yến nói: “Vâng, thưa lão giaI”
Rất nhanh, Hạng Thành mang theo Hạng Yến, và mấy người cấp dưới thân cận, đi vào khu viện phía Đông Hạng gia, cũng chính là khu viện độc lập chỉ thuộc về Hạng Tây Sở.

Mấy tên vệ sĩ Đông viện, nhìn thấy Hạng Thành, vội vàng hành lễ: “Kính chào lão gia!”
Hạng Thành không lên tiếng.

Hạng Yến khoát tay, ra hiệu mắy tên vệ sĩ này lui ra ngoài.

Vệ sĩ cung kính lui ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận