Rất nhanh mắt của cô lồi ra, mặt trắng bệch, mắt tháy sắp bị Hạng Tây Sở bóp chết.
Hạng Tây Sở từ nhỏ đã có sở thích quái dị là ngược đãi người khác.
Khi anh ta còn bé nhận được bắt kỳ ủy khuất hoặc là kích thích gì, liền thích dùng tay bóp chết chìm nhỏ nuôi trong nhà.
Tối hôm qua, sau khi anh ta bị Trần Ninh dạy dỗ, tâm hồn bị tổn thương, về đến nhà liền xảy ra quan hệ với phụ nữ, không những ở trên người cô gái đó bạo hành, còn trong lúc thỏa mãn bóp chết cô gái đấy.
Lúc này, ở khoảng cách gần anh ta nhìn thấy dáng vẻ Đồng Kha bởi vì ngạt thở mà sắp chét, không nhịn được nhe răng cười.
Đúng vào lúc này!
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở của cấp dưới: “Hạng thiếu cẩn thận.”
Hạng Tây Sở ngẳng đầu, liền phát hiện Tống Sính Đình đang nâng một chậu hòa ở hành lang lao về phía anh ta, giơ cao đầu, đập mạnh về phía anh ta.
“Tự tìm cái chết!”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, bị ép buông Đồng Kha ra, đồng thời đá ra một cước, đá trúng bụng dưới của Tống Sính Đình, đá bay Tống Sính Đình ra xa mấy mét.
“Chị họ!”
Đồng Kha nhìn thấy Tống Sính Đình bị đá bay, mắt trừng to như muốn nút ra, hét lên đầy đau đớn.
Tống Sính Đình đau đớn che bụng dưới, máu tươi chậm rãi dọc theo chân của cô, chảy ra mặt đất.
Cô ngồi liệt trên mặt đắt, trong chớp mắt dưới chân cô đã nhiều thêm một bãi máu tươi.
Lúc này, Trần Ninh mang theo thuộc hạ của mình chạy đến.
Trần Ninh nhìn thấy cảnh này, tức sùi bọt mép: “Ai dám động đến vợ của tôi, giết sạch bọn chúng cho tôi.”
Đám người Hạng Tây Sở, nhìn thấy Trần Ninh thế mà vẫn còn sống, trong nháy mắt bị dọa đến hồn lìa khỏi xác.
Trần Ninh lần này, triệt để bạo tẩu.
Điển Chử và Bát Hổ Vệ cũng đầy ngập lửa giận, cùng nhau đáp: “Tuân mệnh!”
Lời vừa dứt!
Điển Chử và Bát Hồ Vệ, liền đằng đằng sát khí nhào về phía nhóm người Hạng Tây Sở.
Vẻ mặt Hạng Tây Sở tràn đầy hoảng sợ.
Mấy tên vệ sĩ bên cạnh anh ta nhao nhao hô lên: “Liều chết bảo hộ Hạng thiếu, Hạng thiếu tuyệt đối không thể gặp bắt kì vấn đề gì.”
Những người vệ sĩ bên cạnh Hạng Tây Sở này, đều là vương bài mà Hạng các lão chọn lựa từ ngành an ninh điều tinh nhuệ trong Nội các, hoặc là từ binh sĩ giải nghệ.
Những người hộ vệ này, thực lực không tầm thường, lúc này cả đám đều liều chết muốn bảo vệ Hạng Tây Sở.
Thế nhưng, người hôm nay bọn họ chọc tới lại chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, hiện tại đụng độ chính là đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh.
Điển Chử và Bát Hổ Vệ xuất thủ, không để lại một điểm chỗ trống, hoàn toàn xem những tên này như kẻ địch mà đối phó, tắt cả chiêu thức đều là chiêu thức tàn nhẫn nhất.
Bịch bịch bịch…
Những hộ vệ của Hạng Tây Sở, từng người từng người bị bọn Điển Chử đánh bại, lộn xộn mắt mạng nằm ngồn ngang dưới đất.
Con người Hạng Tây Sở cũng bị Điển Chử đá một cước trúng ngực, bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu.
Điển Chử bước nhanh đến phía trước, nâng chân phải lên, đang chuẩn bị dùng một cước đạp gãy cổ Hạng Tây Sở.
Ngay lúc này, bỗng nhiên một đội binh sĩ số lượng lớn mang theo súng ống đầy đủ đuổi tới.
Cầm đầu lại là quan chỉ huy quân sĩ phòng vệ Thủ đô, Điền Vệ Long.
Điền Vệ Long mang theo số lượng lớn binh sĩ chạy đến, nhìn thấy Điển Chử muốn giết con trai Hạng các lão, cuống quít hô: “Dừng tay!”
Động tác của Điển Chử dừng lại, anh cùng nhóm Hỗ Vệ, đều cùng nhau nhìn về phía Trần Ninh.
Lúc này Trần Ninh đang ôm Tống Sinh Đình, con ngươi đỏ bừng hỏi: “Sính Đình, em không sao chứ, em thấy thế nào rồi?”
Sắc mặt Tống Sính Đình tái nhọt, yếu ớt nói: “Chồng, bụng em đau quá…”
Trần Ninh đột nhiên quay đầu, thét lên: “Chuẩn bị xe, đến bệnh viện, dùng tốc độ nhanh nhất, ai chểnh mảng tôi sẽ đập chết người đấy!”
Điển Chử vội vàng nói: “Nhanh, trước tiên chuẩn bị xe đưa Thiếu soái phu nhân đến bệnh viện.”
Trần Ninh ôm vợ, nhanh chân chạy hướng về phía bên ngoài.
Lúc đi qua Điền Vệ Long, lạnh lùng nói: *Đem bắt đám súc sinh này lại cho tôi, tốt nhát anh ta nên cầu nguyện vợ tôi không sao, nếu không, đến cái chết đối với anh ta cũng là thứ xa xỉ, tôi sẽ đích thân cho anh ta trải qua nỗi đau ngàn đao đâm trúng.”
Nói xong, Trần Ninh ôm vợ rời đi..