Chiến Long Vô Song


Rất nhanh, một đoàn Trần Ninh đi tới bệnh viện, một nhóm bác sĩ phụ khoa trong bệnh viện đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.

Lập tức nhóm bác sĩ y tá đêm Tống Sính Đình vào phòng cấp cứu.

Trần Ninh và Đồng Kha, Điển Chử, Hổ Vệ chờ đợi lo lắng ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Điển Chử chưa bao giờ thấy Thiếu soái tức giận lo lắng như thế, anh nhịn không được nhẹ giọng nói: “Thiếu soái, ngài đừng quá lo lắng, đừng quá tức giận, chú ý cơ thể của ngài…”
Trần Ninh tức giận nói: “Vợ tôi còn đang được cứu giúp ở bên trong, anh nói xem làm sao tôi có thể không lo lắng, không phẫn nộ?”
Nhóm người Điển Chử không dám nói lời nào.

Trần Ninh lại nói: “Tên súc sinh kia đang ở đâu?”
Điển Chử nói: “Đã bị Điền tướng quân sai người bắt lại, nhốt trong ngục giam quân đội phòng thủ, chờ xử lý.”
Trần Ninh sát khí đằng đằng nói: “Rất tốt, tốt nhất anh ta nên cầu thần bái Phật là vợ tôi không gặp chuyện gì, nếu không, anh ta sẽ còn thảm hơn cả chết.”

Nhóm người Điển Chử nghe vậy, đều ý thức được sát ý Thiếu soái đã quyết.

Lần này liền xem như Hạng các lão đích thân ra mặt, cũng không ngăn cản được quyết tâm Thiếu soái muốn giết Hạng Tây Sở.

Giờ này khắc này!
Hạng Thành họp xong hội nghị Nội các, quản gia Hạng Yến liền vội vội vàng vàng tới gặp.

Vẻ mặt Hạng Yến tràn đầy kinh hoảng tại nhỏ giọng nói vài câu bên tai Hạng Thành, Hạng Thành ngày bình thường núi sập trước mắt cũng không sợ hãi thế mà sắc mặt lập tức thay đổi.

Ông ta trầm giọng nói: “Nhanh, lập tức chuẩn bị xe, tôi phải đi đến đại đội doanh quân đội phòng thủ.”
Trong bệnh viện.

Trần Ninh đang chờ đợi lo lắng, không ít bạn bè đồng nghiệp, biết được Tống Sính Đình xảy ra chuyện, đều lộn xộn chạy đến.

Đến Quốc chủ phu nhân Vương Uẫn cũng tới.

Vẻ mặt Vương Uẳn tràn đây trịnh trọng, ân cần hỏi: “Trần Ninh, bây giờ Sính Đình sao rồi?”
Trần Ninh lắc đầu: “Còn đang trong phòng cấp cứu, còn không biết thế nào.”
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Một nữ bác sĩ hơn năm mươi tuổi đi đầu ra ngoài.

Trần Ninh và nhóm người Vương Uẩn, cùng nhau xúm lại tiến lên, ân cần hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”

Nữ bác sĩ lấy khẩu trang xuống, nói: “Người lớn không sao.

Trần Ninh và nhóm người Vương Uẳn vừa muốn lộ ra vẻ cười.

Nhưng là, nữ bác sĩ lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Thế nhưng bào thai trong bụng, không giữ được, sảy thai rồi.”
Àm ầm!
Một tiếng sắm sét giữa trời quang, đang nổ tung bên tai Trần Ninh.

Cơ thẻ của anh hơi chao đảo một chút, Điển Chử và nhóm Hồ Vệ mau chóng đỡ anh lên.

Trong mắt hổ của Trần Ninh có nước mắt, cắn miệng, có nén phẫn nộ và bi thương: “Bác sĩ mọi người vắt vả rồi, tôi có thể vào thăm vợ tôi chưa?”
Bác sĩ gật gật đầu: “Đưa đến phòng bệnh anh có thể nhìn cô ấy, bồi cô ấy, nhất là phải chú ý cảm xúc của cô ấy, phòng việc cô ấy nghĩ quản.”
Tống Sính Đình được đưa từ phòng phẫu thuật đến phòng bệnh.

Sau khi cô tỉnh lại, biết được bào thai trong bụng không giữ được, sụp đổ khóc lên.


Trần Ninh ôm thật chặt vợ, cố nén nước mắt an ủi: “Mặc dù tiểu thiên sứ rời khỏi chúng ta, nhưng con nhất định sẽ được đi đầu thai ở một gia đình hạnh phúc hơn.”
“Vợ à em đừng đau lòng, sau này chúng ta sẽ lại có con, mà còn là rất nhiều đứa trẻ.”
Tống Sính Đình vẫn không khống chế được sự đau lòng, khóc một mực.

Khóc mệt, mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Trần Ninh phân phó Đồng Kha ở trong phòng bệnh chiếu chăm sóc, mặt khác lại phân phó Bát Hỗ Vệ bảo vệ ở cửa phòng bệnh viện.

Theo đó, anh cũng giải tán những người bạn đến thăm bệnh ở cửa phòng.

Cuối cùng, anh nói với Vương Uần: “Sư nương, dì đi về trước đi.”
“Tôi muốn tới đại doanh quân đội phòng thủ một chuyến, tiễn tên súc sinh kia lên đường.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận