Trần Ninh gật gật đầu: “Rất tốt, vậy cũng là nói, Hạng Tây Sở là quân nhân, không phải dân thường.”
Trần Ninh nhìn về phía Tiêu Lực Quân, lạnh lùng nói: “Quân nhân phạm pháp, không giống với người bình thường, cũng không tới phiên bộ tư pháp đến trị tội, dựa theo quy củ là hẳn là nên để quân đội chúng tôi quản.”
“Bởi vậy, kiểm sát trưởng Tiêu, ông nói phán hai mươi năm, không thích hợp ở trường hợp này.”
Hạng Thành nhíu mày!
Hạng Tây Sở lo lắng sợ hãi nhìn về phía Trần Ninh, anh ta lo lắng bắt an, không hiểu Trần Ninh muốn làm gì?
Trần Ninh bưng chén trà lên, nhấp một miếng, bình tĩnh hỏi: “Điển Chử, tướng sĩ trong quân, quấy rối phụ nữ, ẩu đả phụ nữ, dẫn đến phụ nữ sinh non, tình tiết nghiêm trọng, phải bị xử phạt?”
Điển Chử sống lưng thẳng tắp, âm thanh như cuồn cuộn Thiên Lôi: “Báo cáo Thiếu soái, phải giải quyết tại chỗ, xử bắn!”
Xử bắn!
Hạng Tây Sở nghe đoạn đối thoại của Trần Ninh và Điển Chử, cơ thể nhịn không được cuồng run lên một cái, con ngươi cũng phóng đại, lộ ra vẻ kinh hãi tột độ.
Hạng Thành và Tiêu Lực Quân cũng mở to hai mắt, vừa Sợ vừa giận.
Đến nhóm người Vương Uẩn và Điền Vệ Long, cũng sợ ngây người.
“Cha!”
Trần Ninh nện chén trà lên bàn một cái thật mạnh, cả giận nói: “Đã nên xử bắn, anh còn chờ cái gì?”
“Vâng, Thiều soái!”
Âm thanh của Điển Chử rơi xuống, trong chớp mắt rút súng ra, đưa tay bắn một cái vào Hạng Tây Sở cách đó không xa.
Hạng Tây Sở bị dọa đến nghẹn ngào gào lên: “Cha, cứu conl”
Cuối cùng Hạng Thành cũng không còn cách nào trấn định nữa, giận dữ hét: “Dừng tay.”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, Hạng Tây Sở ngã gục, trên trán có thêm một cái lỗ.
Ánh mắt anh ta trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Con trai Hạng Thành nhịn không được hét lên một tiếng đau thấu tim gan.
Ông ta nhìn con trai chết thảm trước mắt mình, khuôn mặt lão luyện tràn đầy bi phẫn.
Tất cả mọi người có mặt ở đó, cũng sợ ngây người.
Không ai ngờ tới, Trần Ninh vậy mà kiên quyết muốn giết Hạng Tây Sở, còn lập tức hành động, nói giết liền giết.
Đồng thời, Điển Chử là vua súng, tốc độ rút súng thực sự quá nhanh, vừa rồi nhóm người Hạng Thành hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đến khi mọi người kịp phản ứng, Hạng Tây Sở đã bị bắn chết.
Hạng Thành vốn nghĩ lấy lui làm tiến, sắp xếp con trai vào ngục một thời gian ngắn, sau đó ông ta sẽ nghĩ biện pháp cứu con trai ra.
Nhưng ông ta ngàn vạn không nghĩ tới, Trần Ninh vậy mà không theo lẽ thường, dựa theo quy củ trong quân, đập chết con trai của ông ta.
Ông ta quay đầu nhìn về Trần Ninh và Điển Chử, ánh mắt vô cùng hung tợn.
Soạt!
Những bảo tiêu phía sau ông ta, cùng nhau đều rút súng lục ra, chỉ vào Trần Ninh và Điển Chử.
Điền Vệ Long quả thực cả kinh nói: “Các người muốn làm gì?
Soạt!
Những binh lính bên cạnh Điền Vệ Long, cũng cùng nhau bưng súng tiểu liên lên, chỉ vào dám người Hạng Thành.
Song phương, giương cung bạt kiếm.
Vương Uần nhìn thầy một màn này, con người bà xưa nay dịu dàng hào phóng, gương mặt xinh đẹp lại triệt để rét lạnh.
Bà lạnh lùng quát: “Các vị một là đại tướng trấn cương, một cái là đại quan Nội các, song phương giằng co, đây là muốn anh sống tôi chết tại chỗ, hay là muốn truyền ra ngoài để cả thế giới chế giễu?”
Hạng Thành chậm rãi đè tâm tình phẫn nộ xuống, nhưng mà trên gương mặt lão luyện kia của ông ta, vẫn cực kì âm trầm đáng sợ như cũ.
Ông ta chậm rãi nói: “Hạng Yến, ai bảo các người rút súng, thu lại.”
Nhóm người Hạng Yến nghe vậy, vội vàng thu súng.
Trần Ninh nhìn về phía Điền Vệ Long, Điền Vệ Long cũng phân phó những binh sĩ bên cạnh: “Thu súng lại hết cho tôi..