Chiến Long Vô Song


Soạt!
Các binh sĩ đồng loạt thu súng.

Hạng Thành nhìn thi thể con trai trên mặt đất, nhìn về phía Trần Ninh, chậm rãi nói: “Thiếu soái, ngài thật sự là không giữ một con đường sống!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi dựa theo quy củ trong quân đội mà thi hành, sao lại nói không giữ đừng sống, trước mặt quy định trong quân đội, còn có thể lưu lại đường sống sao?”
Hạng Thành gật gật đầu: “Tốt, rất tốt.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Hạng lão là đau lòng phẫn nộ rồi?”
*A, vợ và em vợ của tôi suýt chút bị đánh chết, bào thai trong bụng vợ tôi còn phải sinh non.”
“Ông và tôi đều là cha, chỉ có ông đau lòng con trai, chỉ có sinh mạng con trai ông là quý giá?”
Hạng Thành mặt đỏ tới mang tai, á khẩu không trả lời được.

Trần Ninh ở ngay trước mặt ông ta giết chết con trai ông ta, ông ta cực hận Trần Ninh, nhưng bây giờ không thể biểu hiện ra ngoài.


Sắc mặt ông ta xanh xám phân phó Hạng Yến: “Mang theo thi thể của thiếu gia, về nhà.”
Rất nhanh, một nhóm Hạng Thành, mang theo thi thể Hạng Tây Sở, rời đi.

Không ít lãnh đạo thủ trưởng cũng thừa cơ cáo từ.

Cuối cùng, hiện trường chỉ còn lại Trần Ninh và Điền Vệ Long còn có nhóm người Vương Uần.

Vương Uần thở dài: “Trần Ninh, kỳ thật cậu không nên xúc.

động như vậy, tiếng nói của Hạng Thành rất lớn, rất có thể ông ta sẽ lên làm Quốc chủ đời tiếp theo.”
“Cậu ở ngay trước mặt ông ta mà giết chết con trai của ông ta, mối thù này chỉ sợ mãi mãi không bỏ qua được.”
Điền Vệ Long cũng cười khổ nói: “Đúng vậy, phán hai mươi năm tù cũng có thể chấp nhận rồi.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Có một số việc, bát luận như thế nào cũng phải giữ vững ranh giới cuối cùng không thế làm.

Có một số việc, xem như đánh đổi mạng sống cũng phải liều chết bảo vệ.”
“Hành vi của Hạng Tây Sỏ, triệt để vượt qua ranh giới của tôi.

“Anh ta làm hại người nhà của tôi, anh ta phải chết, không có bất kỳ đường sống lẫn nhau gì.”
“Về phần dì lo Hạng Thành lên làm Quốc chủ đời tiếp theo, đến lúc đó sẽ tính sổ với tôi… chờ ông ta lên làm Quốc chủ rồi nói sau.”
Vương Uần và Điền Vệ Long nghe vậy chắn kinh.

Thiếu soái và Hạng các lão thật sự đã gương cung bạt kiếm rồi!
Hôm sau, hội nghị Nội các.


Quốc chủ Tần Hằng, còn có tám đại quan Nội các khác, vốn cho rằng con trai Hạng các lão chết, hôm nay sẽ vắng mặt tại hội nghị Nội các.

Chuyện làm Tần Hằng không ngờ tới là, vậy mà Hạng Thành vẫn tới.

Thậm chí, dáng vẻ Hạng Thành còn vô cùng đoan trang, ý tứ ăn nói không khác ngày thường lắm.

Chẳng qua là, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Tần Hằng khẽ nhíu mày, hôm qua con trai Hạng Thành chết hôm nay ông ta vẫn có thể làm việc bình thường.

Người này sức ẩn nhẫn và sức chịu đựng, thật sự là đến mức đáng sợ.

Trong lòng của ông có chút bận tâm, Trần Ninh chọc tới Hạng Thành đáng sợ như vậy, chỉ sợ không phải chuyện gì tốt!
Ông thản nhiên nói: “Người đều đến đông đủ rồi, vậy thì bắt đầu đi.”
“Lần này có mấy chuyện trọng đại, muốn cân nhắc cùng các vị.”
Đầu tiên là Tần Hằng nhắc lại chuyện dự tính để Trần Ninh nhập các, bổ sung vào vị trí trống của Các lão Đường Bá An.

Hạng Thành trực tiếp nhắc tay, biểu thị phản đối.


Lý do là mặc dù Trần Ninh tại lập chiến công hiển hách ở Bắc Cảnh, nhưng Trần Ninh còn chưa đến ba mươi tuổi, nhập các còn quá trẻ.

Hạng Thành vừa dút lời.

Đàm Hữu Luân ngồi bên cạnh ông ta, Đàm các lão cũng đồng ý nói: “Đúng, tôi cũng cảm thấy Hạng lão nói có lý.”
“Mặc dù Trần Ninh chiến công hiển hách, nhưng cậu ta sắc xảo quá mức.”
*Trước đó lấy dưới phạm thượng, hùng hổ xông tới nhà Đường Bá An.

Còn có tối hôm qua chưa trải qua tòa án quân sự, trực tiếp xử bắn Hạng Tây Sở.”
“Có thể chuyện cậu ta làm không có vấn đề, nhưng không phù hợp trình tự, làm có chút loạn.”
“Tôi cho là cậu ta còn cần rèn giũa tính tình, chờ thêm hai kỳ nữa, mới suy nghĩ đến chuyện đẻ cậu ta nhập các.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận