Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật FULL


Cơm tất niên, hai bàn tròn của nhà ăn lớn đều ngồi đầy người, đàn ông nhà họ Tiêu đều hơi thích rượu, năm nay tụ tập với nhau càng mở bụng ra rót xuống rất nhiều.

Đợi cơm nước xong xuôi, Tiêu Việt uống nửa choáng váng muốn chuồn êm, lại bị mấy trưởng bối bắt được.
Hơn một năm chưa về nhà, mấy trưởng bối đều nhắc mãi, hai cô ruột khủng khiếp hơn.
“Gần đến tuổi phải kết hôn, đã hai bảy rồi, cha mẹ cháu ở tuổi này của cháu, con đã có thể đi mua xì dầu rồi.”
“Đúng đấy, tuổi này không nên quá kén chọn, mỗi ngày dán mắt vào máy tính là ý gì? Cô cũng không tin trong máy tính kia có thể chạy ra vợ con.”
“Bạn của cô có cô con gái năm nay cũng hai lăm, con bé rất xinh xắn, nếu không cô giới thiệu cho cháu?”
“Đợi lát nữa cô đi hỏi xem, tìm ảnh cho cháu nhìn, nói là đi làm ở đơn vị, rất an tâm.”
Tai đã sắp mọc kén, Tiêu Việt liếc nhìn Tiêu Hướng Địch bên cạnh nén cười, trong lòng cười khẩy, làm khẩu hình với hắn ta: Mày —— đợi —— đó.
Cũng không để ý vẻ mặt của Tiêu Hướng Địch bỗng trở nên khó coi, Tiêu Việt muốn thoát ly khổ ải nhìn các cô, cười nói: “Cháu vừa thấy bạn gái của Hướng Địch, xinh phết đấy, thấy tình cảm không tệ, có phải chuẩn bị kết hôn không ạ?”
“Đúng rồi, Hướng Địch, sao năm mới không dẫn đến nhà nhìn xem, có bạn gái rồi, thì nắm lấy kết hôn đi, đúng lúc sang năm mẹ cháu về hưu, tranh thủ sinh thằng cu mập mạp cho mẹ cháu bồng.” Cô cả Tiêu bị rời sự chú ý chĩa họng súng về một đứa cháu trai khác, “Nếu không ngày mai dẫn đến đi, vừa khéo cô và cô hai cháu cũng ở đây, nhìn xem con bé như thế nào cho cháu.”
“Chuyện này không vội không vội!”
“Sao không vội? Đã hai bảy rồi, cô nhớ cháu sinh ngày mùng mười quốc khánh đúng không? Tháng mười qua năm đã hai tám rồi, thành gia lập nghiệp, thành gia lập nghiệp, không thành gia thì lập nghiệp như nào, còn tưởng là mình trẻ tuổi à, đừng học theo chú út cháu, về sau cô gái tốt nào để ý đến cháu!”
Cháu trẻ tuổi cũng không có cô gái tốt để ý mà, trong lòng Tiêu Hướng Địch có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể giẫm mạnh Tiêu Việt, ước gì có thể chém cái người dẫn lửa lên người hắn ta này.
Chẳng thèm ngó tới cái nhìn giận giữ của Tiêu Hướng Địch, Tiêu Việt cười híp mắt nói với các cô đang cắn hạt dưa: “Cô cả cô hai ngồi chơi, nãy cháu ăn nhiều đau bụng, cháu vào nhà vệ sinh đã.”
Tiêu Hướng Địch nghe vậy vội la lên: “Ê ê, em dẫn đường cho anh.”
“Không cần, mày tâm sự với các cô đi, tao biết ở đâu.” Nhìn Tiêu Hướng Địch vùng vẫy giãy chết trong vũng bùn, Tiêu Việt vô cùng vui vẻ đạp hắn ta xuống.
Nói đùa, để Tiêu Hướng Địch đi theo, ai đến giảm hào hứng giục cưới của hai cô?
Nói xong lời này, Tiêu Việt hết sức nhanh chóng rút lui khỏi phòng khách, đi lên lầu.
Đến nhà vệ sinh giải quyết quá mót, Tiêu Việt mới xỏ dép lê bông mềm bước đến ban công tầng hai, gió lạnh thổi, mát mẻ hơn nhiều, nhưng lúc này cồn đi lên, đầu lại choáng váng.
Chín giờ ba mươi tối, thị trấn nhỏ không cấm pháo hoa, đã có người lưa thưa bắn pháo hoa, “Píu —— ” một tiếng nổ vang lên trong đêm tối, xán lạn vô cùng.
Ban công này hơi giống hôm qua.
Tiêu Việt choáng đầu có phần không khống chế nổi tư duy, hắn nghĩ đến tình hình khi vây chặt Nhậm Giang Lâm, hắn nghĩ đến dáng vẻ sững sờ của Nhậm Giang Lâm.
“Anh thưởng gì cho tôi.” Hắn hỏi Nhậm Giang Lâm như vậy.
Nhưng Tiêu Việt cũng không nói ra được khi đó rốt cuộc hắn muốn phần thưởng gì.
Nhắm mắt lại, cảm giác đầu choáng váng hơn, không muốn suy nghĩ những thứ này nữa.

Tiêu Việt lấy điện thoại trong túi ra, lướt xem tin tức Wechat, một đống tin tức, đều là lời chúc tết gửi theo nhóm, trừ những cái này là mấy nhóm cướp lì xì.
Thấy bắn ra một bao lì xì, Tiêu Việt nhấn đại một cái, 0.01 tệ.
Kha Hoắc Ích: “Đù má, anh Việt anh thật sự là thần thủ á, lì xì 200 tệ, phát mười cái đua vận may, anh lại nhận một xu?”
Uông Trạch: “Đen thế? Năm nay cũng không phải năm tuổi của mày mà.”
Tiêu Việt cũng lười trả lời, trực tiếp gửi lì xì hai trăm đua vận may lên, hắn tiện tay nhấn một cái, vẫn là 0.01.
Tiêu Việt: “… Đờ mờ…”
Uông Trạch: “Ha ha ha ha ha ha, ông trời có mắt, thấy điểm kỹ năng của mày đầy quá, gọt mấy lớp vận may của mày.”
Lập tức tâm trạng Tiêu Việt khó chịu hơn, chuẩn bị tắt Wechat, tiểu sư muội Nhan Khả Khả bên kia đột nhiên đăng một tấm ảnh vào nhóm.
Nhan Khả Khả: “A a a, các anh xem cả nhà thần tượng em đều là giá trị nhan sắc cao nè! Mẹ Thư Dụ đẹp ghê! Năm mươi mấy tuổi mặc sườn xám còn ưu nhã gợi cảm như thế!
Triệu Viên Viên: “Ơ, đúng là đẹp, người bên cạnh anh ta là em trai anh ta? Đúng rồi, hôm qua chị không gặp được Thư Dụ, không thể chụp ảnh cho em được, thực sự xin lỗi.”
Nhan Khả Khả: “Không sao không sao.”
Triệu Viên Viên: “Hôm qua điểm quan tâm của bữa tiệc đều tập trung vào sư huynh Tiêu Việt của em rồi, cũng không ai chú ý đến Thư Dụ.”
Tay rời khỏi Wechat dừng lại, Tiêu Việt trái lo phải nghĩ, một lúc lâu mới nhập vào: “Ảnh đâu ra vậy?”
Nhan Khả Khả: “Weibo ạ, Thư Dụ vừa đăng lên Weibo, năm nay anh ấy về nhà ăn tết với người nhà, anh đẹp trai kia chắc là em trai họ của anh ấy, đẹp quá.”
Tiêu Việt nghe vậy ngẩn ra: “Quê anh ta là Thượng Hải?”
Không phải Nhậm Giang Lâm nói cùng ăn tết với Thư Dụ sao? Chẳng lẽ Nhậm Giang Lâm đến nhà Thư Dụ ăn tết? Còn chụp ảnh giúp Thư Dụ? Đến gặp mẹ vợ? Quan hệ đã tốt đến mức này?
Nhan Khả Khả: “Cái này hình như là biệt thự của anh ấy ở Thanh Đảo.”
Uông Trạch: “Một tấm ảnh chụp trong nhà em còn nhìn ra được là biệt thự Thanh Đảo.”
Triệu Viên Viên: “Chưa từng đu idol thì đừng nói chuyện.”
Kha Hoằng Ích: “Phải, nghe nói theo đuổi thần tượng đều có thể trở thành Holmes, một tấm ảnh fan cũng có thể tìm được chân tướng từ chi tiết.

Cho nên nói, minh tinh sợ nhất fan biến thành anti đúng không, hiểu rõ bạn nhất là mấy cô ấy, thành tựu của bạn là các cô ấy, có thể nhanh chóng khiến bạn rơi đài cũng là các cô ấy.”
Được rồi, còn đến thẳng Thanh Đảo, Thanh Đảo tốt mà.

Tiêu Việt bĩu môi, hắn từng đến thành phố kia một lần, gió thổi qua biển, giẫm lên bọt sóng, là nơi tốt để hẹn hò.
Tiêu Việt tắt Wechat, nhấn mở Weibo đã một năm chưa lướt, một dải hot search Weibo là xuân vãn, ngoại trừ “Ảnh gia đình Thư Dụ” đứng đầu.
Ma xui quỷ khiến, Tiêu Việt nhấn mở trang chủ Weibo của Thư Dụ, nửa tiếng trước đăng ảnh, đã chuyển tiếp quá ba mươi nghìn rồi, đây là lần đầu tiên Thư Dụ công khai ảnh chụp gia đình mình, đương nhiên tập tức trở thành hot nhất.
Ngón tay chậm rãi trượt lên, khi nhìn thấy một Weibo được Thư Dụt chuyển tiếp, Tiêu Việt dừng lại một lát.
Weibo kia chỉ có một tấm ảnh Thư Dụ đọc sách dưới ánh mặt trời, đường nét như ngọc, khôi ngô có một không hai, rất đẹp.
Tiêu Việt có ấn tượng với ghế sofa Thư Dụ ngồi, văn phòng của Nhậm Giang Lâm có cái như thế.

Mà góc độ ảnh chụp… Tiêu Việt nghĩ một lát, đoán chừng chính là vị trí làm việc của Nhậm Giang Lâm.

Tên của Weibo gốc là tiếng Anh ‘psujosua’, cho dù không cần xem giới thiệu vắn tắt của Weibo gốc, Tiêu Việt cũng biết là ai.
Nhấn mở Weibo của psujosua, bên trong không có nhiều bài đăng, cái thứ nhất đó là ảnh chụp Thư Dụ vài ngày trước, lướt xuống nữa không phải công việc thì là ảnh phong cảnh, cùng với ảnh của Thư Dụ thỉnh thoảng xuất hiện.
Tiêu Việt nhìn thời gian, lần đầu tiên trong Weibo của Nhậm Giang Lâm xuất hiện Thư Dụ là gần một năm trước, nói cách khác một năm trước hai người đã quen biết, hoặc là nói hai người đã ở bên nhau rồi?
Nghĩ đến lần trước tán gẫu đến Thư Dụ với Nhậm Giang Lâm, hắn đã hỏi tình cảm của hai người như thế nào, Nhậm Giang Lâm nói cũng không tệ.
Trong nháy mắt này, Tiêu Việt bỗng ý thức được, Nhậm Giang Lâm và Thư Dụ đang tìm hiểu, hai người đó là người tình… hoặc ít nhất là quan hệ bao nuôi.
Có lẽ còn, từng ôm, từng hôn… từng ngủ.
Hai người đàn ông ngủ… Nhậm Giang Lâm ngủ với một người đàn ông…
“Hừ.” Tiêu Việt muốn lướt xuống dưới, điện thoại đột nhiên hết pin.
Tiêu Việt hơi bực bội ném điện thoại lên ghế mây bên cạnh.
Rượu uống lúc ăn cơm tối bắt đầu lên men, Tiêu Việt cảm thấy rất nóng, kéo kéo cổ áo, gió lạnh thổi vù vù lên mặt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có một ngọn lửa bốc cháy, cháy đến mức đầu hắn rất đau, còn rất bực bội.
Tiêu Việt đi đến căn phòng để hành lý của mình, tìm laptop luôn mang theo bên người ra, bật máy tính lên lại phát hiện không có mạng, nghĩ ngợi bèn đi xuống phòng khách dưới lầu, một tay xách Tiêu Hướng Địch lên.
“Dây mạng nhà mày ở đâu? Không có wifi à?”
Tiêu Hướng Địch tưởng rằng Tiêu Việt đến cứu vớt mình vội vàng nói: “A a a, nhà mới lắp dây mạng vẫn chưa lắp router, vốn là định hôm nay sắp xếp gọn, nhưng quên mất, anh dứt khoát lắp luôn giúp em đi.”
Đang nói Tiêu Hướng Địch đứng lên kéo Tiêu Việt đi lên lầu, vừa đi vừa quay đầu nói xin lỗi với các cô: “Cô ơi, cháu dẫn Tiêu Việt lên lầu lắp router, các cô cũng biết cháu không thạo những thứ này, Tiêu Việt là người trong nghề.”
Đợi rời khỏi tầm mắt của các trưởng bối, Tiêu Hướng Địch mới cười khổ nói: “Anh chạy nhanh phết, anh không biết à, miệng các cô khủng khiếp quá, các cô…”
“Mày câm miệng đi cho tao!” Đầu choáng váng khó chịu, thấy Tiêu Hướng Địch còn chuẩn bị lải nhải thuật lại lời nói của hai cô, Tiêu Việt trực tiếp mắng: “Dây mạng ở đâu, tao cần dùng gấp!”
“Anh tìm dây mạng thật à?” Tiêu Hướng Địch sững sờ.
“Nếu không thì tao xuống dưới tìm chết hả?” Tiêu Việt nhíu mày.
“…” Vậy anh để em ở đó chờ chết? Đã nói là anh em cơ mà?
Nhưng thấy sắc mặt Tiêu Việt không tốt, Tiêu Hướng Địch cũng không dám mạnh miệng, im lặng dẫn Tiêu Việt đi đến phòng sách, kéo một sợi dây mạng ra, “Thật sự chưa lắp router, cũng chưa mua được, anh xem anh muốn dùng wifi hay là dùng dây?”
“Dùng dây.”
Thấy vừa rồi Tiêu Việt đi đường hơi lung lay, Tiêu Hướng Địch hỏi: “Có phải anh say không? Ban nãy chỉ có anh uống nhiều rượu nhất.”
“Không.” Tiêu Việt lắc đầu, “Mày lấy laptop trong phòng tới đây giúp tao.”
“Được.”
Đợi Tiêu Việt kết nối máy tính với internet mở Weibo ra, lại thấy Tiêu Hướng Địch vẫn đứng sau lưng hắn chưa đi, bèn nói: “Mày có thể đi rồi.”
“Em hơi tò mò anh chuẩn bị làm gì? Muốn lên mạng gấp gáp như thế, còn lên Weibo? Chắc không phải anh say mê minh tinh nào đó chứ?”
“Mày phắn đi!”
Đuổi Tiêu Hướng Địch đi, Tiêu Việt mới ngồi xuống gõ bàn phím máy tính.

Chưa đến mấy phút hắn đã đăng nhập một tài khoản Weibo.
Một tài khoản Weibo hơn 52 triệu fan, tên là —— Thư Dụ.
Sau đó chưa tới mười giây hắn đã xóa Weibo hai ngày trước.

Mấy phút sau, hắn lại đăng nhập một tài khoản Weibo, xóa đi một tấm ảnh.
Đột nhiên, Tiêu Việt cảm thấy trái tim bị cồn đốt đến nóng bỏng không nóng vậy nữa, cất máy tính trở về phòng, ngả đầu ngủ ngay.
Mười hai giờ đêm, MC trên TV đếm ngược giây, khi tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, Nhậm Giang Lâm vừa ăn bánh trôi xong nhận được điện thoại của Từ Triết Văn.
“Nhậm tổng, ông và Thư Dụ tan vỡ rồi?”
Nhậm Giang Lâm nhíu này: “Có ý gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui