Buổi chiều cùng ngày Tiêu Việt đi theo giáo sư Vương Thanh Vân đến Thành Đô, giáo sư Vương đã vội vàng dẫn hắn đến tham gia diễn đàn công nghiệp máy tính khu Tây Nam.
Diễn đàn lần này Thành Đô mời các công ty và tinh anh nghề nghiệp mỗi nơi ở khu Tây Nam đến đây, Vương Thanh Vân với tư cách là giáo sư nổi tiếng của đại học T đương nhiên là khách quý quan trọng của diễn đàn.
Lần này, Tiêu Việt gặp mặt trực tiếp với mười học trò ưu tú của giáo sư Vương, đồng thời còn quen biết rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng trong nghề.
Mấy ngày trước chuyện trên Weibo ầm ĩ lớn, nhân vật chính trong đó còn là tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị, trên diễn đàn cũng có nhiều người nhận ra Tiêu Việt là người trong cuộc.
Tiêu Việt đứng trong đó chưa đến một tiếng, đã có rất nhiều người đến chào hỏi.
Người tình scandal của Nhậm Giang Lâm – chủ tịch kiêm sếp tổng tập đoàn Nhậm thị, đại thần nhất kỵ đương thiên khiến Weibo bãi công vài ngày, nghe nói là nam IT cạy góc tường của ảnh đế.
(nhất kỵ đương thiên: dùng lực một người đấu với nghìn người)
Cho dù là thân phận nào cũng đủ để khiến người khác tấm tắc lấy làm kỳ lạ, lúc này nhân vật chính bỗng nhiên đứng ở trước mặt, không nhanh chóng đến nhìn, kết giao tình, còn đợi đến khi nào?
Tiêu Việt không ngốc, đương nhiên nhìn ra được mục đích đến của những người này, nhưng bị vây xem như của lạ, hắn cũng không phiền, dù sao lần này đến là để tìm hiểu tình hình, những người này tới đây nói rõ cho hắn, bớt cho hắn rất nhiều chuyện, hắn có gì không chào đón?
Đương nhiên một một số người đơn thuần là tới hóng hớt về Nhậm Giang Lâm, tất nhiên Tiêu Việt không thể để ý tới.
Sau khoảng thời gian ngắn, Tiêu Việt cũng coi như hiểu sơ bộ về tình hình bên này.
Một thành phố quan trọng ở khu Tây Nam, chính sách nới lỏng, giúp đỡ trợ lúc, hội tụ nhiều nhân tài, nhưng rất ít công ty.
Có thể nói xem như là nơi ươm mầm tuyệt vời cho công nghiệp máy tính và doanh nghiệp thông tin trong nước.
Mấy ngày sau đó, Vương Thanh Vân mời Lưu Sưởng – học trò ông tâm đắc, bảo anh ta dẫn Tiêu Việt đến công viên phần mềm khu mới Thiên Phủ dạo một vòng, trợ giúp Tiêu Việt đi sâu tìm hiểu.
Lưu Sưởng và Tiêu Việt cùng khóa, ba năm trước anh ta đã đăng ký một công ty thiết kế phần mềm ở Thành Đô, công ty thuê nửa tầng ba khu A công viên phần mềm khu mới Thiên Phủ, tầng trên dưới trái phải đều là công ty phát triển phần mềm di động.
Nhưng công ty này của Lưu Sưởng mấy năm gần đây phát triển không nóng không lạnh.
“App di động này đã ra mắt hơn một năm, nhưng đến nay vẫn trong trạng thái lỗ vốn, trên cơ bản không có thu nhập, nhưng hậu trường của chúng tôi vẫn phải đầu tư chi phí duy trì.
”
“Lượng download rất thấp, lưu lượng truy cập rất ít, loại app không có khách này, công ty quảng cáo cũng sẽ không tìm đến, đừng nói là đưa ra hạng mục chi phí.
”
“Bây giờ chúng tôi ngoại trừ tự nghiên cứu phát triển, còn phải nhận dự án của đơn vị và doanh nghiệp khác, mới có thể miễn cưỡng duy trì thu chi của nhân viên.
Thú thật không nói đồ do công ty của chúng tôi làm ra không tốt, mà là công ty nhỏ không đủ sức ảnh hưởng như doanh nghiệp lớn.
Nói thật, đồ như nhau, có đồ của doanh nghiệp nổi tiếng làm cho dù không tuyên truyền, lượng download và độ quan tâm của nó cũng sẽ gấp vô số lần sau khi chúng tôi tuyên truyền, chứ nói gì là những doanh nghiệp kia còn có con đường tuyên truyền siêu mạnh.
”
“Cái nghề này chính là vậy, có danh tiếng không có lượng tiêu thụ, không có tên tuổi vật lộn thế nào cũng vẫn yên lặng như nước, người tiêu dùng ấy mà, chung quy tin tưởng nhãn hiệu nhiều, giống như cách thành công của ‘Tận thế’ ấy, đúng là đủ loại trùng hợp chồng chất lên nhau mới có được thành tích như bây giờ, sau nhiều năm như thế không phải cũng chỉ đưa ra được một cái này sao?”
Những điều Lưu Sướng nói, Tiêu Việt hết sức rõ ràng, những năm này hắn cũng đã giúp rất nhiều công ty làm dự án, trong đó có một công ty năm đó thiết kế một app mua sắm mẹ và bé, bảy năm trước, lĩnh vực này tạm thời vẫn chưa có doanh nghiệp đề cập tới, phải nói là rất có thị trường triển vọng mới đúng.
Lúc trước công ty nhỏ người trẻ tuổi sục sôi ý chí chiến đấu đặt chân vào cái nghề này, đem tất cả tinh lực, tiền tài bỏ vào đó, nhưng cuối cùng thì sao?
Sau nhiều năm như vậy, Tiêu Việt không nghe được tên công ty kia, càng không nghe thấy tên của app kia.
Đối với công ty nhỏ không có danh tiếng gì mà nói, hiện thực chính là vậy, hạn thì chết hạn, lụt thì chết lụt, chỉ có những doanh nghiệp có được thuyền lớn mới có thể thuận gió mà lên.
“Có điều, trong môi trường lớn này, Thành Đô xem như thuận tiện cho doanh nghiệp mới phát, chí ít rất nhiều công ty nhỏ có thể miễn cưỡng sống sót.
” Nói nhiều với Tiêu Việt như vậy, Lưu Sưởng mới thở dài một hơi, nói tiếp: “Lần này cậu tới đây định bụng kiếm người đúng không? Người tài không như cái khác, cậu nhìn như vậy chắc hẳn cũng không nhìn ra nguyên do.
”
Tiêu Việt gật đầu nói: “Tôi biết, tôi nghĩ tạm thời tìm một công ty tại đây ở lại hai tháng trước đã.
”
“Ở lại trong công ty?” Lưu Sưởng hơi hoang mang, “Không phải cậu định tự mở công ty hả?”
“Tôi muốn tự đăng ký công ty, nhưng giống như cậu nói, chỉ nhìn một cái tôi cũng không biết tìm ai phù hợp, nếu tôi muốn người tài đặc biệt, vậy phải hiểu rõ trong khoảng cách gần,” Tiêu Việt nói đến đây cười lên: “Như vậy, mới biết được chọn người nào đáng giá chứ.
”
Tiêu Việt nói kiểu này, Lưu Sưởng đã hiểu ý hắn, có một công viên công nghiệp phần mềm như vậy, thuận tiện nhất đó là trong khu đất rộng vài ki-lô-mét vuông, tầng trên tầng dưới, trái phải trước sau, khắp nơi đều làm IT, hơn nữa bởi vì khoảng cách gần, những công ty này của bọn họ cũng không thể đóng cửa lại ai làm của người nấy được, nhiều khi cũng có liên hệ mật thiết, dù sao làm kỹ thuật thế nào đi nữa, nói cho cùng đây cũng là làm kinh doanh, đã kinh doanh vậy mạng giao thiệp cực kỳ quan trọng.
Tiêu Việt đi sâu tìm hiểu một khoảng thời gian, hạng người nào phù hợp, hạng người nào không phù hợp, liếc qua thấy ngay.
Nghĩ đến cuộc điện thoại Vương Thanh Vân gọi cho anh ta vào mấy ngày trước, Lưu Sưởng nhìn Tiêu Việt, một hồi lâu mới mở miệng: “Thật ra… Nếu cậu không cảm thấy quy mô công ty tôi nhỏ, cậu ở lại chỗ tôi đi, trên công ty của chúng tôi mấy tầng là chi nhánh nghiên cứu và phát triển của doanh nghiệp T, ngày thường bọn họ cũng sẽ có dự án riêng hợp tác với chúng tôi.
”
Người ta đã lên tiếng, đương nhiên Tiêu Việt vui vẻ đồng ý.
Chiều hôm đó, Tiêu Việt thuận tiện nhờ môi giới nhà ở thuê một căn hộ một người quanh công viên kỹ thuật phần mềm, tạm cư ở Thành Đô.
“Thật ra giáo sư Vương hy vọng anh tiếp mâm đúng không?”
(tiếp mâm: ngôn ngữ mạng chỉ người đàn ông chấn nhận hẹn hò hoặc cưới một cô gái trước đó có cuộc sống cá nhân hỗn loạn từng phá thai, có con, v.
v)
“Ừ, có lẽ vậy.
”
Liên quan đến điểm này, Tiêu Việt cũng đoán được.
Nếu không phải công ty xảy ra vấn đề, Lưu Sưởng làm sao có thể tốn nhiều thời gian dẫn hắn đi dạo khắp nơi như vậy được?
Trong điện thoại, Nhậm Giang Lâm nói: “Công ty của học trò giáo sư Vương, sau ba năm vẫn không có tiến bộ, thậm chí đến bây giờ còn phải dựa vào chi nhánh của tập đoàn T mới có thể tạm thời sống sót, có thể nói công ty này đã đánh mất giá trị từng thiếp lập, nói không chừng đã không đáng kể rồi.
”
“Ừ, công ty này tổng cộng có gần bốn mươi nhân viên, cũng coi như nhiều, nghe Lưu Sưởng kia nói, trong công ty có hai mươi mấy người đã theo cậu ta từ khi còn ở trường, nhiều năm như thế cũng không đi, lực liên kết cũng coi như rất mạnh.
”
Nhậm Giang Lâm từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Em muốn nhận công ty này?”
Tiêu Việt cười một tiếng, “Không, em chỉ cần người, không cần công ty này.
”
“Ừ, chính xác, công ty này tạm thời em vẫn chưa nhận được.
” Nhậm Giang Lâm chậm rãi nói: “Đến bây giờ cái ruộng này của Lưu Sưởng vẫn còn hai mươi mấy người đi theo, không nói lực liên kết của công ty ra sao, nhưng ít ra có thể thấy được những người kia đều quan hệ khăng khít với Lưu Sưởng.
”
Muốn nuốt công ty này, nếu Tiêu Việt đã có doanh nghiệp quy mô đơn giản ngược lại coi là chuyện khác, nhưng trước mắt Tiêu Việt lẻ loi một mình, bây giờ nuốt công ty này, đến lúc đó Lưu Sưởng nói chuyện có tác dụng hay là Tiêu Việt làm chủ cũng chưa biết được.
Công ty có lực hướng tâm, có lực liên kết tất nhiên tốt, nhưng mặt của lực hướng tâm hướng ra bên ngoài Tiêu Việt thì không được, nuốt công ty này, trước mắt mà nói, có hại nhiều hơn là có lợi cho Tiêu Việt.
“Đúng rồi, có điều em cũng vừa mới đến không lâu, từ từ xem thôi, bên đại học T em cũng đã liên lạc với bạn học cũ, cũng có rất nhiều người bằng lòng đi theo em.
”
“Nếu có thể xác định vậy thì quyết định sớm đi.
” Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm nhớ đến chuyện sáng nay nghe nói ở Hạo Thiên, từ từ nói ra: “Anh nghe Nhạc Đào Tiến nói, Triệu Viên Viên xin anh ta nghỉ ba ngày.
”
“Mấy ngày trước Triệu Viên Viên đã nói với em, ngày mùng một tháng năm không phải nghỉ đến thứ ba à, cô ấy xin nghỉ ba bốn năm, đến lúc đó nghỉ luôn thứ bảy chủ nhật, định về Thành Đô thăm cha mẹ cô ấy, tiện thể giúp em một tay.
”
“Vậy à…”
“Bên này em còn một số việc phải làm phiền cô ấy, không nói những chuyện này nữa,” Tiêu Việt vừa xin nghỉ quét nhà cửa sạch sẽ, ngồi trên sofa trong phòng khách nhỏ, nghe giọng nói của Nhậm Giang Lâm bên tai, hắn mới hơi than thở nói: “Ông chủ lớn à… Nhậm Giang Lâm ơi… em đã không gặp anh một tuần rồi…”
“…”
Tiêu Việt nói lời này, lại rất lâu không nghe thấy Nhậm Giang Lâm trả lời.
Tiêu Việt còn tưởng là không cẩn thận cúp điện thoại, đưa di động đến trước mặt nhìn, thấy giao diện điện thoại vẫn trong trò chuyện, hắn mới hỏi dò: “Ông chủ lớn ơi?”
“Hửm?”
Tiêu Việt nghe tiếng cười nói: “Em còn tưởng là anh ngủ rồi.
”
“Không.
”
“Vậy sao không nói?”
Nhậm Giang Lâm không trả lời, chỉ nói: “Vừa rồi em gọi điện thoại tới nói là tìm một căn hộ?”
“À… thuê hai tháng trước.
”
“….
Thật sự dự định ở Thành Đô?”
Tiêu Việt nghe vậy há miệng, trong lúc nhất thời vậy mà không biết trả lời thế nào mới tốt.
Tiêu Việt không trả lời, Nhậm Giang Lâm đã biết quyết định của hắn, thật ra trước khi Tiêu Việt đến Thành Đô, anh đã đoán được Tiêu Việt sẽ khởi bước ở đó, bởi vì Thành Đô đúng là nơi thích hợp để phát triển ngành công nghiệp máy tính thông tin.
Thật ra, điều này cũng không có gì, sự nghiệp không phải như vậy sao, nơi nào thích hợp thì ở đó, từ trước đến nay anh quyết đoán như thế, cũng làm như vậy.
Nhưng bây giờ…
Trong khoảnh khắc nghe Tiêu Việt nói câu lâu rồi chưa gặp anh, Nhậm Giang Lâm còn cảm thấy hơi khó chịu.
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, nhất thời không nói gì.
Hai người im lặng rất lâu, cho đến khi Tiêu Việt nghe thấy âm thanh báo điện thoại không đủ pin, hắn mới lên tiếng.
“Giang Lâm à…”
“Em đã lên kế hoạch cho sự nghiệp từ lâu rồi, khi đang học tiến sĩ em đã quyết định sẽ dựa theo đi từng bước một,” Nói đến đây, Tiêu Việt chớp mắt, “Yêu anh, là chuyện ngoài dự liệu, nhưng, em lại cảm thấy… Rất tốt.
”
Nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến âm thanh cười khẽ của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt liếm môi một cái, vô lại nói: “Cho nên, lần sau chúng ta video trò chuyện được không? Em thực sự nhớ anh không chịu được rồi, ông chủ lớn à xin thương xót, cho em nhìn anh một chút đi!”.