Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời


"Thay đổi?" Minh Diễm khó hiểu, "Không có a, thay đổi chỗ nào?" Vẫn nghiêm khắc như trước, không, thậm chí còn nghiêm khắc hơn.

Minh Diễm sờ đầu gối mình, như vẫn còn ẩn ẩn nhức mỏi.

"Cô không cảm thấy tỷ của mình...." Quý Thần Ly nghĩ, việc này dùng vài phút cũng không thể nói rõ với Minh Diễm, đành phải xua tay nói: "Quên đi, không có việc gì."
Minh Diễm nghĩ, nếu nói tỷ của mình thay đổi, phải nói là thay đổi 180 độ.

Trước khi kết hôn thì coi cô nàng Quý Thần Ly này như phiền phức vướng chân, kết hôn xong đột nhiên coi như bảo bối, ai cũng không được nói không được chạm, cứ như bị trúng tà.

Bất quá lời này Minh Diễm không dám nói với Quý Thần Ly, kinh qua một chuyến giáo huấn của Minh Lãng, hiện tại xem như rất sợ cô chị dâu thoạt nhìn có vẻ dễ khi dễ này.

Cô là người rất biết nhìn mắt người khác, trước đây khi Minh Lãng chẳng quan tâm Quý Thần Ly cô mặc kệ Tạ Thanh Lam hồ nháo, còn mình đứng bên xem náo nhiệt.

Bây giờ rõ ràng Minh Lãng rất để tâm Quý Thần Ly, cô cũng tự nhiên kính trọng Quý Thần Ly hơn trước nhiều, ít nhất không dám lại coi khinh chị dâu.

Nghĩ như vậy, Minh Diễm cười nói xun xoe vuốt mông ngựa Quý Thần Ly: "Thần Ly chị yên tâm, mặc kệ tỷ của em thay đổi thế nào, tình yêu của tỷ em dành cho chị sẽ mãi không thay đổi!"
Quý Thần Ly: "....."
Hai tỷ muội này tính cách khác nhau lớn như vậy, cũng không biết là ai đã thay đổi.

Quý Thần Ly cho rằng Minh Lãng tâm huyết dâng trào tới đây thăm phim trường, hôm sau sẽ rời đi, xét cho cùng gia nghiệp của Minh gia không chỉ có cái công ty điện ảnh này.

Sản nghiệp của Minh gia có bất động sản, trung tâm thương mại, điện ảnh vân vân..., mỗi ngày có một đống sự tình chờ Minh Lãng xét duyệt, Minh Lãng không có khả năng vì một bộ điện ảnh nho nhỏ mà lãng phí thời gian.

Nhưng lần này nàng nghĩ sai rồi.

Minh Lãng không chỉ không đi, ngược lại còn có tư thế muốn đi theo đoàn làm phim, ở đoàn phim mấy ngày trời, mỗi ngày cùng ăn cùng ở với nhân viên trong đoàn, thế mà còn dung nhập đến khá tốt.

"Ai, tên kia còn muốn đợi cho đến khi nào?" Thời điểm cơm trưa, Phương Thời bưng hộp cơm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Quý Thần Ly, lẩm bẩm không vui.

Phương Thời ban đầu rất kính nể Minh Lãng, cảm thấy Minh Lãng có thể giao cho một tân đạo diễn mới ra trường như mình một bộ có kinh phí khủng như vậy, chắc hẳn là đúng như lời cô ta nói rất tín nhiệm tài hoa của mình.

Nhưng sau đó vào cái ngày "sinh nhật" của Quý Thần Ly, Minh Lãng không màng đến sự phản đối mạnh mẽ của đạo diễn mà nhúng tay vào chuyện của đoàn phim, Phương Thời cảm thấy căn bản không có chuyện như vậy.

Minh Lãng nơi nào nhìn trúng tài hoa của mình, rõ ràng là nhìn trúng mình là tân nhân, không thể phản kháng quyết định của cô ta mà thôi.

Hơn nữa trong phút chốc Phương Thời ý thức được quan hệ giữa Minh Lãng và Quý Thần Ly, lồng ngực tích tụ, kính nể đối với Minh Lãng tan thành mây khói, hiện tại nhìn vị lão bản này thế nào cũng không vừa mắt.

"Em hỏi chị chị hỏi ai?" Quý Thần Ly cười, ngày đó lúc sau nàng tìm riêng Phương Thời nói chuyện.

Nói thật nàng rất tính cách Phương Thời, cứng đầu cứng rắn, có điểm cố chấp, nhưng làm việc nghiêm túc không tâm cơ, làm bằng hữu với em ấy thật sự rất thoải mái, ít nhất không cần lo lắng đối phương sẽ tuỳ thời ở sau lưng chọc mình một dao.

Cho nên sau khi giải thích xong quan hệ hai người ngược lại càng thân thiết hơn một chút.

Phương Thời oán giận lộc cộc nhai mấy hạt cơm trong miệng: "Chị nói xem cô ta một đại tổng tài sao lại nhàn như vậy, suốt ngày cứ như giám sát...."
"Ai da, người ta là người xuất tiền!" Quý Thần Ly ăn xong cơm, lau miệng, "Nhận mệnh đi tiểu muội muội, tư bản quyết định hết thảy, niên đại này tài hoa chính là phải thoả hiệp với tư bản."
Nàng vỗ vỗ bả vai Phương Thời, bộ dáng như người từng trải chân thành dạy bảo.

Phương Thời bị nàng chọc cười, cầm lấy tay của nàng: "Khó trách chị một thân toàn mùi tiền, đều là thoả hiệp cả."
Quý Thần Ly rút tay vỗ nhẹ đầu Phương Thời một cái, cũng cười theo: "Cứ chờ xem, tiểu mao hài không hiểu chuyện, chờ đến khi em không có tiền sẽ biết cái gì là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán [1]."
"....." Phương Thời chỉ cảm thấy bàn tay Quý Thần Ly thật lạnh, thật mềm, đặt ở trên đầu thế mà có điểm ôn nhu, mặt cô mạc danh đỏ lên một chút.

Cách đó không xa Minh Lãng tránh trong một góc ăn cơm nhìn không chớp mắt Quý Thần Ly và Phương Thời vừa nói vừa cười, ngươi đánh ta đẩy một phen, cực kỳ giống đánh yêu ve vãn, cơm trong miệng cô như biến thành hạt cát nghẹn ở yết hầu, nuốt không trôi.

"Tỷ, chị lần này sao ở đây lâu như vậy, công ty bên kia không có việc gì sao?" Minh Diễm một bên ăn cơm một bên hỏi, nhưng Minh Lãng nửa ngày không phản ứng.

Minh Diễm ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện tỷ mình đang nhìn chằm chằm chị dâu, đôi đũa trong tay sắp bị bẻ gãy.

Minh Diễm cười thâm ý, lập tức chọc khuỷu tay vào Minh Lãng, hài hước ghé sát vào: "Tỷ, ghen tị?"
Minh Lãng nhìn cô một cái, tầm mắt lại một lần nữa trở lại trên người Quý Thần Ly, mím môi không nói chuyện.

Minh Diễm lại hỏi: "Tỷ, rốt cuộc chị nghĩ thế nào a? Trước khi kết hôn còn sống chết chướng mắt người ta, kết hôn xong thì cung phụng như bảo bối, chỉ sợ người khác không biết Minh tổng tài đau lão bà là như thế nào? Em nói này, tỷ biến sắc mặt cũng biến đến quá nhanh đi? Kịch đổi mặt cũng không biến nhanh như chị!"
Minh Lãng chỉ nhìn Quý Thần Ly vừa nói vừa cười với Phương Thời, như cũ không mở miệng.

Từ sau khi kết hôn, Quý Thần Ly chưa từng cười với Minh Lãng như vậy bao giờ, nàng ở chung với Minh Lãng vĩnh viễn là hỗn loạn đề phòng cùng địch ý, cười rộ lên đều là âm dương quái khí, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phiền lòng.

"Tỷ, chị thật sự thích chị dâu sao?" Minh Diễm lại hỏi.

Minh Lãng ừ một tiếng.

"Vậy Hân Viễn làm sao bây giờ? Em ấy từ nhỏ theo chị như trùng theo đuôi, em chính là tận mắt chứng kiến một người thích chị nhiều năm như vậy." Minh Diễm nói, Hàn Hân Viễn là cùng cô lớn lên từ nhỏ, Minh Diễm đương nhiên hướng về phía Hân Viễn nhiều hơn.

Nếu không phải tại cô chị dâu nửa đường chui ra này, trong mắt người ngoài, Minh Lãng và Hàn Hân Viễn quả thật chính là trời sinh một cặp.

Minh Lãng liếc mắt một cái cô em gái mình nhìn lớn lên: "Nếu chị nói địa vị Hân Viễn trong lòng chị giống như em, em tin sao?"
"Tin." Minh Diễm gật đầu.

"Nhưng Hân Viễn không tin.

Em ấy thích chị nhiều năm như vậy, chị bây giờ nói coi em ấy như em gái, em ấy nhất định sẽ sụp đổ."
Minh Lãng lắc đầu, cười một chút, thực mau lại thu lại: "Em ấy không thích chị."
Minh Lãng nói chắc chắn như vậy, Minh Diễm nghe mà sửng sốt.

"Bỏ đi." Minh Diễm ủ rũ buông đũa: "Chuyện lộn xộn của mấy người, em nên ít xen vào thì tốt hơn, nhỡ đến lúc đó chọc chị không cao hứng chị lại phạt em quỳ."
"Đúng rồi tỷ, hôm nay chị dâu còn nói với em chị thay đổi, lúc ấy cảm thấy không có gì.

Giờ nghĩ lại, sao em cảm thấy đúng là chị thay đổi?" Minh Diễm vò đầu, chính là thay đổi cụ thể như thế nào, lại không thể nói ra.

Ánh mắt Minh Lãng khẽ động: "Em ấy còn nói gì nữa?"
"Không có, chỉ nói chị thay đổi."
Minh Lãng một lần nữa nhìn về Quý Thần Ly, cười khẽ: "Muốn nói thay đổi, ai không thay đổi đâu?"
"Tỷ, rốt cuộc khi nào chị về công ty a? Trợ lý tỷ tỷ oán giận với em mấy hôm nay rồi...." Lời Minh Diễm còn chưa nói xong, chỉ thấy Minh Lãng đi về hướng Quý Thần Ly mà không ngoái lại: "Ai tỷ? Tỷ chị cho em câu trả lời chắc chắn a! Tỷ...."
Bên kia, Quý Thần Ly và Phương Thời.

"Em yên tâm, chúng ta không phải quay thêm hai cảnh nữa thì phải vào núi sao? Trong núi không có điện thoại điều kiện gian khổ, em có cầu Minh Lãng tới cô ta cũng không nguyện ý." Quý Thần Ly an ủi Phương Thời, các cảnh quay ở thành phố cơ bản đã hoàn thành, dư lại đều là ngoại cảnh, không phải núi sâu rừng già, nhưng đường rất khó đi.

Chính là phong cảnh rất đẹp, lên phim càng đẹp hơn.

Kiếp trước Quý Thần Ly đi đóng phim đi qua rất nhiều lần.

"Chỉ mong vậy." Phương Thời rầu rĩ không vui.

"Chị nói xem cô ta người ngoài nghề đi theo làm gì? Thật là thêm phiền."
"Ai bảo người ta là lão bản đâu." Quý Thần Ly thả viên đá lạnh vào trong miệng, hai má run lên vì lạnh.

Đây là nguyên nhân nàng không muốn đóng phim phản mùa, mùa đông quay phim trong miệng có nhiệt khí, nói chuyện thở ra sương trắng thì coi như lộ tẩy, chỉ có thể ngậm đá lạnh trước khi quay.

Giữa đông ngậm đá, toàn bộ cơ bắp trên mặt đều đông cứng.

"Đạo diễn Phương, tôi muốn trò chuyện với bạn lữ của tôi, phiền cô tránh đi chỗ khác, được chứ?" Minh Lãng đến trước mặt Quý Thần Ly và Phương Thời, khi nói, tăng thêm trọng âm ở hai chữ "bạn lữ", rất có ý vị tuyên chiếm chủ quyền.

Mặt Phương Thời lập tức đen lại: "Ngại quá Minh tổng, ở đoàn phim không có quan hệ thân thích, tôi và Thần Ly còn muốn bàn kịch bản, mời ngài trở về cho."
Quý Thần Ly thầm than Phương Thời đúng là cái đồ không đau không biết Minh Lãng lợi hại, nàng và Phương Thời thế nào cũng có điểm giao tình, không định trơ mắt nhìn Phương Thời tìm đường chết, đành phải tìm lý do để em ấy rời đi, cầm kịch bản nhìn Phương Thời nói: "Đạo diễn Phương, đoạn diễn này em mới nói với chị, còn chưa nói cho Minh Diễm phải sửa chỗ nào.

Nhanh lên đi nói một tiếng, đừng chậm trễ tiến độ quay chụp."
Phương Thời: "......"
Quý Thần Ly làm mặt quỷ đưa mắt ra hiệu với Phương Thời, Phương Thời dù đầu gỗ cũng nhận ra, đành phải nói: "Vậy chị một mình cẩn thận một chút."
Quý Thần Ly vui vẻ, không biết Minh Lãng làm gì đứa nhỏ này, mà ở trong lòng Phương Thời liền biến thành ma quỷ không chuyện ác nào không làm?
Phương Thời nghẹn khuất rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy mình làm đạo diễn bộ phim này thật uất ức, ai cũng có thể gọi mình đi tới đi lui.

Không phải khi dễ tư lịch ta thấp sao? Phương Thời bực mình nghĩ thầm, các người chờ đấy! Ta nhất định phải đạo diễn một đại tác phẩm xưa nay chưa từng có để cho các ngươi nhìn xem cái gì gọi là đừng khinh thiếu niên nghèo!
"Em đang ăn cái gì?" Minh Lãng hỏi Quý Thần Ly, thuận đường ngồi xuống chỗ trống mà Phương Thời vừa rời đi.

Miệng Quý Thần Ly bị đông lạnh đến lười nói chuyện, trực tiếp đưa đá lạnh cho Minh Lãng.

"Ăn cái này làm gì?"
Quý Thần Ly nhai nát viên đá trong miệng, nuốt xuống, lục phủ ngũ tạng như bị đông cứng, nàng hơi hé đôi môi bị lạnh đến tê dại, "Phòng lộ tẩy." Nói xong thì hà hơi, quả nhiên khói trắng ít đi nhiều.

Minh Lãng cũng cầm viên đá bỏ vào miệng, nhai như nhai kẹo, không chớp mắt, như thể hoàn toàn không cảm thấy nó lạnh đến mức nào.

"Chừng nào thì cô đi?" Quý Thần Ly hỏi.

"Nhanh như vậy em đã không muốn nhìn thấy tôi?"
Quý Thần Ly tuy rằng thừa nhận đây cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng mặt khác, lý do quan trọng hơn chính là nàng sắp bị trợ lý của Minh Lãng làm phiền đến muốn chết rồi.

Vị tỷ tỷ kia mỗi ngày thừa dịp Minh Lãng không ở đều hiểu chi dĩ lý động chi dĩ tình [2] với Quý Thần Ly, nói công ty không thể không có Minh Lãng, nói Minh gia không thể sống thiếu Minh Lãng, nhờ Quý Thần Ly giúp khuyên Minh Lãng nhanh chóng quay lại công tác.

Quý Thần Ly nghe mà đau não, chỉ có thể vội vàng đi thuyết phục Minh Lãng, để cho bản thân được thanh tịnh.

"Cô một cái đại tổng tài ăn chực một cái đoàn phim nhỏ nát này không xấu hổ sao?" Quý Thần Ly cười nhạo, "Không phải là Minh gia phá sản cô thất nghiệp đi?"
Nàng nói có điểm vui sướng khi người gặp hoạ, Minh Lãng nhìn nàng cười hả hê như tên trộm thế mà lại thấy có điểm đáng yêu, cũng cười theo: "Thần Ly, hoá ra em quan tâm tôi như vậy."
Quý Thần Ly nghe xong, tươi cười trong nháy mắt thu lại: "Suy nghĩ nhiều."
Bất quá Minh Lãng cũng không ở đoàn phim thêm mấy ngày.

Thứ nhất đại khái là công ty công sự quả nhiên không chấp nhận được Minh tổng trì hoãn thời gian dài như vậy.

Thứ hai là đoàn phim muốn tới nơi khác quay ngoại cảnh, Minh Lãng đi theo đích xác có điểm không thực tế.

Tóm lại là Minh Lãng đi rồi, trước khi đi trợ lý tỷ tỷ như mang ơn đội nghĩa với Quý Thần Ly, thiếu chút nữa là quỳ xuống, khiến Quý Thần Ly hơi hơi ngượng ngùng.

"Thần Ly, tỷ của em không còn nữa, chị yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc chị thật tốt, có chuyện gì cứ nói với em! Đừng khách khí!" Minh Diễm là người rất thân thiện, dù Quý Thần Ly đối với cô vẫn duy trì lễ tiết khách sáo, cô cũng có thể không hề khúc mắc mà thò qua lôi kéo làm quen.

Tục ngữ có câu không đưa tay đánh kẻ đang cười, người ta đường đường là thiên kim đại tiểu thư, lại còn là đại hoa chân chính, đối với Quý Thần Ly như vậy, nàng thật sự là không biết nên cự tuyệt như thế nào.

Nhưng chưa đợi đến lượt Quý Thần Ly hưởng thụ Minh Diễm chiếu cố, nàng trước tiên còn phải chiếu cố cho Minh Diễm một hồi.

Đường vào núi vốn xóc nảy, đoàn phim lại xuống máy bay xong không nghỉ chân mà lập tức đi xe tải vào, thân thể Minh Diễm không khoẻ bắt đầu say xe, nằm ngả xuống đùi Quý Thần Ly rên rỉ suốt dọc đường, nhìn đáng thương muốn chết.

Quý Thần Ly một bên quan tâm Minh Diễm một bên nhịn không được ở trong lòng cười thầm.

Thế này mà đòi chiếu cố người khác, không để người khác chiếu cố mình đã là không tồi rồi.

"Chị dâu.....!Em khó chịu...." Minh Diễm hừ hừ nói.

"Cô dựa vào tôi ngủ một lát, ngủ thì sẽ không khó chịu." Quý Thần Ly đỡ Minh Diễm dựa vào lòng ngực mình.

Nàng thở dài, tám phần là đời cô mắc nợ Minh gia.

Vất vả lắm mới tới địa điểm đích, đoàn phim trước đó đã sớm bao hết mấy cái nông gia nhạc [3] phụ cận, tới nơi mới phát hiện nơi này còn có một tổ quay khác cũng đến, là một ê-kíp chương trình truyền hình thực tế.

Phải nói đúng là oan gia ngõ hẹp, cái chương trình thực tế kia có duy nhất một nữ khách quý, doạ chết người! Kia không phải là Hàn Hân Viễn sao!!!
——————
1.

Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán (一文钱难倒英雄汉): chỉ một người có bản lĩnh nhưng bị một việc rất nhỏ trói tay trói chân không làm gì được.

Có nguồn gốc một điển cố trong Hồi 19 của tiểu thuyết > của tác giả Văn Khang thời nhà Thanh.

Điển cố:
Lúc Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận đánh thiên hạ giành chính quyền, một ngày nọ ông bị bại trận, trong lúc tháo chạy vừa đói vừa khát, trùng hợp lại gặp được một vườn dưa.

Ông lão trông dưa nói rằng: "Dưa hấu một đồng một quả, không ngọt không lấy tiền".

Lúc này, Triệu Khuông Dận trên người không một xu dính túi, ăn liên tục ba quả dưa đều bảo không ngọt.

Ông lão nhìn thấu mánh khóe của Triệu Khuông Dận, liền quát lên: "Nhìn ngươi tướng mạo cũng đàng hoàng, sao có thể làm ra chuyện hạ tiện như vậy! Không có tiền thì nói không có tiền, trực tiếp nói với ta là được, hà cớ phải dùng cái chiêu hạ thấp này!"
Triệu Khuông Dận vô cùng hổ thẹn, hứa hẹn sau này nhất định sẽ báo đáp.

Về sau Triệu Khuông Dận giành được thiên hạ, ban cho người nông phu này một vạn mẫu ruộng tốt làm của hồi báo.

2.

Hiểu chi dĩ lý động chi dĩ tình: dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động
3.

Nông gia nhạc: một loại hình du lịch mới, biến thể của du lịch sinh thái, khách du lịch sẽ tới ở các nông gia nhạc (là các hộ nông dân được chính quyền lựa chọn) và trải nghiệm lối sống ở nông thôn, như chăn trâu, cắt cỏ, cấy ruộng.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui