Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời


Cái bất chợt ngượng ngùng này là có chuyện gì xảy ra? Quý Thần Ly biểu thị, hai kiếp, nàng chưa bao giờ thấy qua Hàn Hân Viễn thẹn thùng như thế.
——————————
Minh Lãng dựa vào tường nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, Hứa Lộ Dương cảm thấy kỳ quái, hỏi cô: "Minh tổng, ngài không đi vào sao?"
"Ngày hôm nay tốt đẹp đến thế, em ấy có lẽ không muốn nhìn thấy tôi." Minh Lãng mở mắt nói, "Đi thôi."
"Chính là......" Hứa Lộ Dương còn định khuyên nhủ Minh Lãng, ai ngờ Minh Lãng đã bước nhanh đi xa.

Hứa Lộ Dương đi theo phía sau thầm nghĩ, mới mất mặt xíu xiu như vậy đã lùi bước, xứng đáng theo đuổi không nổi lão bà.

Quý Thần Ly nói chuyện điện thoại xong với Đào Nguyên, nguyên bản còn tưởng chơi di động trong chốc lát, nhưng nàng nhớ lại mấy thứ loạn thất bát tao vừa nãy thấy trên mạng, tức khắc mất hứng thú, mở TV xem Bản Tin Thời Sự.

Xem TV nửa giờ, Quý Thần Ly không chờ đến Đào Nguyên, nhưng thật ra chờ tới một người khác.

Phòng bệnh hiện tại của nàng ở tầng mười mấy, lẽ ra ngoài cửa sổ không nên xuất hiện bất cứ thứ kỳ kỳ quái quái gì, nhưng có một số việc không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Chẳng hạn như năm phút sau, Hàn Hân Viễn - trên lan can ban công - xuất hiện.

Phòng bệnh của nàng là phòng riêng, có một ban công nhỏ ngoài trời rộng khoảng nửa mét.

Chỉ thấy Hàn Hân Viễn đặt cái tay gãy lên trên lan can rồi trèo vào, dán mặt vào cửa kính như zombie, hướng Quý Thần Ly phất tay chào hỏi, phía sau cô, còn ngẫu nhiên có một con chim sẻ bay qua.

Nhưng lần này Hàn Hân Viễn vận khí không tốt như lần trước, cái cửa đẩy ngăn cách ban công với trong phòng bị khoá chết, Quý Thần Ly nằm trên giường tĩnh dưỡng không thể lên, vì thế Hàn Hân Viễn đành phải ngồi ở ngoài cửa chờ.

Giờ lại đúng thời điểm lúc ấm lúc lạnh, tầng mười lăm gió lạnh thổi vù vù, Hàn Hân Viễn để tạo phong độ chỉ mặc áo len mỏng cùng với quần cắt gấu, một nửa mắt cá chân bị hở ra bên ngoài, lạnh buốt làm cô ở ngoài ban công run cầm cập.

Sau đó vẫn là Đào Nguyên kịp thời tới, mở cửa cho Hàn Hân Viễn vào.

"Thần Thần, người này ai a? Nhìn quen quen." Đào Nguyên nhìn Hàn Hân Viễn như nhìn ngốc tử, dùng tay che mặt thì thầm bên tai Quý Thần Ly.

"Cô ta tên Hàn Hân Viễn, là......!Là minh tinh." Đào Nguyên không quen biết Hàn Hân Viễn, Quý Thần Ly cũng không nghĩ để chị biết ân oán giữa mình và cô ta, đành phải lừa dối mà giới thiệu một lần.

Đào Nguyên vừa nghe là minh tinh, còn tưởng rằng Hàn Hân Viễn là bạn của Quý Thần Ly trong giới giải trí, thái độ cũng khách khí lên, đối với Hàn Hân Viễn cười dịu dàng.

Hàn Hân Viễn ở ngoài cửa sổ hứng gió lạnh thổi hơn mười phút, lạnh cóng đến độ nước mũi sắp kết thành băng, lúc này chỉ lo ngồi bên cạnh máy sưởi ôm cốc nước ấm.

Quý Thần Ly hỏi: "Không phải điện ảnh của cô khởi động máy rồi sao? Không đóng phim chạy tới đây làm gì?"
"Tay của tôi như......!như thế này, tạm thời chưa có suất diễn." Hàn Hân Viễn lắc lắc cái tay gãy của mình, run run nói, "Tôi liền......!liền nghĩ đến thăm em."
Quý Thần Ly ngạc nhiên lại hỏi: "Hôm nay ngày lành như vậy, cô không tìm Minh Lãng bồi cô chúc mừng, tới tìm tôi làm gì?"
"Nói thế em cũng......!Em cũng biết hôm nay là sinh......!sinh nhật tôi?" Hàn Hân Viễn nói vẫn còn chưa trôi chảy, nhưng còn không quên hắc hắc cười một cái.

Đào Nguyên nghe thấy được, cũng ngạc nhiên: "Hàn tiểu thư cũng là sinh nhật hôm nay?"
"A?" Hàn Hân Viễn có điểm ngốc.

"Thật đúng trùng hợp, cô và Thần Thần cùng một ngày sinh nhật." Đào Nguyên ôm một tiểu nữ hài đặt ngồi trên đùi mình, lại hỏi Hàn Hân Viễn sinh năm nào, biết được cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh với Quý Thần Ly, đối với cô lại sinh thêm mấy phần hảo cảm, thân thiết giữ cô lại ăn cơm.

Hàn Hân Viễn đói bụng lưu lại đây, vui vẻ đồng ý.

Hàn Hân Viễn vừa nghe mình cùng Quý Thần Ly thế mà lại có duyên như vậy, vô cùng cao hứng, vây quanh bên người Đào Nguyên hỏi đông hỏi tây.

Đào Nguyên không biết ân oán giữa Thần Thần nhà mình và Hàn Hân Viễn, chỉ hận không thể đem toàn bộ gốc gác của đứa em gái này nói hết ra, ngay cả chuyện nàng khi còn nhỏ đái dầm khóc nhè đều nói, Hàn Hân Viễn nghe xong ha ha cười không ngừng.

Đào Nguyên dẫn theo sáu hài tử cô nhi viện lại đây, năm nhỏ một lớn, lớn mới có mười mấy tuổi, có thể giúp đỡ cô xách đồ, vì thế cô mang theo bốn hộp đồ ăn, bên trong đựng toàn món sở trường của mình.

Hàn Hân Viễn chỉ ăn bằng một tay mà đã ăn đến quên trời quên đất, môi bóng nhẫy.

Quý Thần Ly cắn đũa mặt đầy hắc tuyến nghĩ thầm, đây chính là "ưu nhã đại tiểu thư" trong miệng fans hâm mộ, thế thì nàng - vạn năm độc miệng nữ phụ quả thực oan muốn chết.

Quý Thần Ly nằm ở trên giường không thể động, phải dựa vào Đào Nguyên bón cơm cho nàng, thấy Hàn Hân Viễn ăn dầu mỡ đầy mặt, lập tức có chút không cao hứng, "Này, đừng ăn."
"Làm sao vậy?" Hàn Hân Viễn đang cầm móng heo gặm ngon lành, nhìn Đào Nguyên cười toe toét mồm mép lém lỉnh khen: "Đào Nguyên tỷ, chị làm móng ăn quá ngon, so với đầu bếp nhà em làm ăn ngon hơn nhiều!"
Đầu bếp nhà Hàn Hân Viễn là đầu bếp đặc cấp, Đào Nguyên chỉ coi như đại tiểu thư khách sáo để người vui vẻ, cười cười không nói chuyện, bất quá Quý Thần Ly phi thường không vui, "Đây là tỷ của tôi làm cho tôi ăn, cô không được ăn!"
Đào Nguyên một mặt chiếu cố Quý Thần Ly ăn cơm, một mặt còn muốn chăm sóc hài tử bên cạnh, khó được phân ra thần, nghe em mình nói kỳ cục, nhẹ giọng trách cứ: "Thần Thần đừng nói bậy, sao lại nói với khách như thế?"
Cô nghĩ, Quý Thần Ly và Hàn Hân Viễn, hai người hơn hai mươi tuổi, nhưng thật ra còn giống hài tử hơn cả mấy hài tử mình mang đến.

Hàn Hân Viễn vừa thấy Quý Thần Ly đen mặt, lau lau miệng buông móng heo trong tay xuống, "Tôi đây không ăn." Biểu tình kia còn có vài phần ủy khuất, Đào Nguyên có điểm dở khóc dở cười, đành phải xấu hổ mà trừng mắt liếc Quý Thần Ly một cái, Quý Thần Ly mắt trợn trắng cũng không nói lời nào.

Hàn Hân Viễn nghĩ thầm, còn không phải chỉ là ăn cái móng heo thôi sao, cái đồ keo kiệt kia nhìn gì mà kinh vậy! Cô vì để thoát khỏi đám người Minh Lãng phái tới theo dõi mình, nào là trèo tường nào là leo cây.

Cuối cùng vì trốn vệ sĩ thủ trước cửa phòng Quý Thần Ly mà Minh Lãng bài bố, chính là từ tầng mười bốn trèo lên, này đó không phải chỉ để nhìn Quý Thần Ly một cái sao? Không ngờ Quý Thần Ly lại chó cắn Lã Động Tân không phân biệt tốt xấu, chỉ cái sắc mặt tốt cũng không cấp cho mình.

Rốt cuộc, cô vẫn còn trẻ, càng nghĩ càng ủy khuất, gia nhập đồng bọn với đám nhóc, giận dỗi không phản ứng Quý Thần Ly.

Quý Thần Ly trước kia không biết, hiện tại mới phát hiện Hàn Hân Viễn là vua trẻ em, làm quen với tụi nhỏ vô cùng nhanh chóng.

Đào Nguyên thấy bọn nhỏ đều thích Hàn Hân Viễn, cũng đối với vị Hàn tiểu thư này lại tăng thêm mấy phần hảo cảm, vì thế khuyên Quý Thần Ly, "Chị xem vị Hàn tiểu thư này người không tồi, em đừng hung với cô ấy."
Quý Thần Ly thực ra cũng là vua trẻ em, giờ bản thân không thể động, Hàn Hân Viễn cư nhiên đoạt địa vị của nàng, đúng là tu hú chiếm tổ! Vì thế hừ mũi mỉa mai: "Cái gì không tồi, tỷ chị đừng bị cô lừa, bụng cô ta đầy dao găm." Nàng càng nghĩ càng khó chịu, nhỏ giọng mách lẻo với Đào Nguyên: "Em lần trước rơi xuống nước nằm viện, chính là cô ta sai sử!"
"Là cô ta?" Sắc mặt Đào Nguyên lập tức lạnh xuống dưới, "Để chị tống cổ cô ta ra ngoài."
"Tỷ, đây là chuyện giữa em và cô ta, chị đừng quản." Quý Thần Ly lôi kéo cánh tay Đào Nguyên đánh lạc hướng: "Chị trong viện còn có việc đúng không? Mau trở về đi, đừng ở đây mà chậm trễ."
"Không được, cô ta làm chuyện đó với em mà còn không biết xấu hổ tới đây? Để chị đánh cô ta một trận......" Đào Nguyên vén tay áo chuẩn bị tìm Hàn Hân Viễn tính sổ.

"Đừng! Tỷ, chúng ta đừng gây chuyện." Quý Thần Ly khuyên can mãi mới ngăn được Đào Nguyên, đưa đám nhỏ trở về cô nhi viện, thuận tiện cũng mang bánh kem Đào Nguyên mua mang về chia.

Cô nhi viện đích xác có việc, chuyện thường ngày không nói, nhưng trong viện có một tiểu đậu đinh mới hơn một tuổi, giao cho ai đều không yên tâm, vì thế Đào Nguyên chần chờ hỏi: "Nếu không bánh kem để lại cho em một miếng?"
Quý Thần Ly cười xua xua tay, "Em không thích ăn thứ đồ kia chị không phải không biết, lấy về đi, ngần đấy còn chưa đủ phân cho tiểu hài nhi đâu."
Cuối cùng cũng tiễn được Đào Nguyên và đám nhỏ rời đi.

Đào Nguyên trước khi đi thái độ đối với Hàn Hân Viễn đã chuyển biến 180 độ, ánh mắt nhìn Hàn Hân Viễn chỉ hận không thể phanh cô thành tám mảnh, còn không cho Hàn Hân Viễn chơi với tụi nhỏ, khiến Hàn Hân Viễn như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Chờ một phòng người đều đi hết, Quý Thần Ly lau lau mồ hôi trên trán nhẹ nhàng thở ra, cái sinh nhật này đúng thật đủ mệt, vì thế mới nhớ tới trong phòng còn có cái Hàn Hân Viễn không đi, "Cô vào bằng cách nào?"
"Không phải em thấy được sao?" Hàn Hân Viễn thấy Quý Thần Ly rốt cuộc nguyện ý nói chuyện với mình, cũng rất cao hứng, cầm quả táo trong rổ cắn một miếng, "Từ cửa sổ leo vào."
"Đây chính là tầng mười lăm!"
"Em lo lắng cho tôi sao?" Hàn Hân Viễn cười thoả mãn, "Không có việc gì, tầng mười bốn có tấm chắn mưa, ngã không chết.

Tôi vốn là muốn nghe em chúc sinh nhật vui vẻ, không nghĩ tới lại xảo diệu, hôm nay em cũng ăn sinh nhật." Hàn Hân Viễn cắn thêm một miếng táo, một chút cũng không thấy ngại ngồi bên cạnh giường bệnh Quý Thần Ly, cong lưng hạ thân xuống, tiến đến trước mặt nàng híp mắt cười hỏi: "Em xem Weibo chưa?"
Quý Thần Ly mắt lé nhìn, "Tôi biết chính cô giở trò quỷ."
"Tôi chỉ là muốn cọ nhiệt độ trận động đất, nào biết dân mạng có tài đến mức này?" Hàn Hân Viễn nháy mắt trái với Quý Thần Ly, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nghe những người đó nói thế, hai ta đích xác rất có cảm giác CP ha? Dù sao em cũng sắp ly hôn với A Lãng, ai, không bằng hai ta ở bên nhau đi?"
"......" Quý Thần Ly cảm thấy Hàn Hân Viễn có lẽ là bị trận động đất đập hỏng đầu rồi, "Cô rốt cuộc có chính sự hay không? Không có thì cút đi."
"Có chính sự a." Hàn Hân Viễn thấy Quý Thần Ly cố ý nói sang chuyện khác, thất vọng ghé vào mép giường nàng, quả táo cũng không ăn, héo héo buồn thiu: "Tôi là tới chào tạm biệt em, điện ảnh khởi động máy, quay phim ở Tây Bắc, phỏng chừng vài tháng cũng chưa về được."
Hàn Hân Viễn từ sau khi cùng Quý Thần Ly đi qua sinh tử, căm ghét nàng càng ngày càng ít, thậm chí hơi mạc danh có cảm giác thân cận, cô nghĩ mình có thể kết giao bằng hữu với Quý Thần Ly.

Chỉ lấy riêng việc Quý Thần Ly hai lần cứu mạng mình, kết giao cái bằng hữu này xác định vững chắc kiếm bội không lỗ.

Kết quả còn chưa kịp cải thiện thái độ Quý Thần Ly đối với mình, đã có một bộ điện ảnh gõ cửa tới tìm.

Hàn Hân Viễn có suy nghĩ của riêng mình khi gia nhập giới giải trí.

Cô muốn dựa vào năng lực bản thân để gây dựng sự nghiệp, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ một kịch bản vừa nhìn qua là xác định chắc chắn có thể lấy giải thưởng, không nói hai lời liền tiếp, chỉ là không ngờ thời gian gấp như vậy, đành phải vội vàng tới cáo biệt với Quý Thần Ly.

Rốt cuộc thì bằng hữu sau này còn có cơ hội tiếp xúc, cơ hội nhất cử thành danh thì chỉ có một, ai không bắt lấy chính là ngốc tử.

Quý Thần Ly biết điện ảnh Hàn Hân Viễn nói là《 72 giờ 》, không có cái gì gọi là kinh ngạc không kinh ngạc, rất bình đạm mà trở về một câu: "Thuận buồm xuôi gió, chúc cô nhất cử túi hoạch cúp ảnh hậu."
"Chỉ thế thôi?"
"Bằng không đâu?"
Hàn Hân Viễn thất vọng mà gục đầu xuống, "Quên đi, mượn cát ngôn của em vậy." Cô tròng mắt vừa chuyển, lại hỏi: "Này, Quý Thần Ly, em thật sự muốn ly hôn với Minh Lãng?"
Quý Thần Ly nhìn Hàn Hân Viễn, không rõ vì sao lại hỏi vậy.

"Hai ta tốt xấu cũng coi như sinh tử chi giao, dứt khoát để tôi đề xuất cho em một ý kiến, được không?"
Trong ánh mắt Quý Thần Ly lộ ra một chút hứng thú, Hàn Hân Viễn như được ủng hộ, tiếp tục hát hay: "Tôi nói em nghe, Minh Lãng loại người kiểu này, em cùng cô ta cứng chọi cứng vô dụng.

Tuy rằng chị ta nhìn qua ý chí sắt đá mềm cứng không ăn, nhưng mềm so với cứng vẫn tốt hơn."
"Vậy cô nói tôi giờ phải làm gì?"
"Em cứ thế này....." Hàn Hân Viễn ghé sát vào tai Quý Thần Ly, huyên thuyên quân sư cho nàng một đống, nàng càng nghe mày nhăn càng sâu, "Làm thế là có thể được sao?"
"Tuyệt đối được! Tôi còn không hiểu biết Minh Lãng sao? Tôi dùng duy nhất chiêu này đối phó cô ta đã bao nhiêu năm!" Hàn Hân Viễn nói được mặt mày hớn hở.

"Vậy......!Tôi đây thử xem đi." Quý Thần Ly nửa tin nửa ngờ.

"Được rồi tôi đi đây.

À đúng, chuyện thành công em nhất định phải mời tôi ăn cơm, tôi muốn ăn tương giò Đào Nguyên tỷ làm!"
"Xuy xuy! Đó là Đào Nguyên tỷ của tôi, cô có thể tuỳ tiện kêu sao?" Quý Thần Ly quay đầu trừng Hàn Hân Viễn.

Hàn Hân Viễn lúc này còn đang ghé vào tai Quý Thần Ly nói chuyện, đầu Quý Thần Ly vừa chuyển, chóp mũi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, có điểm tê dại.

Hàn Hân Viễn nhún nhún mũi, tầm mắt đối diện Quý Thần Ly, chỉ cảm thấy đôi mắt nàng sáng lấp lánh, tức giận mà lại có điểm nghịch ngợm đáng yêu.

Tâm Hàn Hân Viễn phát ngứa, cô bị thể nghiệm chưa từng có này doạ cho hoảng sợ, nhảy ra sau thật xa, trốn như bay chạy khỏi phòng bệnh.

"......" Cái bất chợt ngượng ngùng này là có chuyện gì xảy ra? Quý Thần Ly biểu thị, hai kiếp, nàng chưa bao giờ thấy qua Hàn Hân Viễn thẹn thùng như thế.

Tất cả mọi người đi rồi, phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Quý Thần Ly nghĩ lại hôm nay phát sinh hết thảy, cảm thấy có điểm không thể tin nổi.

Nàng thế nhưng cảm thấy Hàn Hân Viễn dường như không chán ghét như trong tưởng tượng, nếu chủ ý cô ta nói cho mình thật sự hữu dụng.

Đã thật lâu nàng chưa từng có sinh nhật náo nhiệt thế này.

Tuy rằng có cái khiến người nhìn là ghét Hàn Hân Viễn, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn nằm trên giường nhẹ nhàng ngâm nga.

Mãi cho đến khi cảnh sắc ngoài phòng bị màn đêm bao phủ, Minh Lãng đi từ ngoài vào, Quý Thần Ly cũng không có tỏ ra quá ngạc nhiên.

Kỳ thật mấy ngày Quý Thần Ly trở lại C thị, số lần Minh Lãng xuất hiện trước mặt nàng không tính là nhiều.

Sau bao nhiêu trải nghiệm, nàng đương nhiên sẽ không cho rằng cô ta đột nhiên giác ngộ, có lẽ là trong khoảng thời gian này bận rộn thoát thân không nổi, không có thời gian rảnh tới đây tự tìm phiền phức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui