Hàn Hân Viễn cười Minh Lãng là đồ ngốc, quả nhiên không biết yêu, đạo lý đơn giản như vậy còn không hiểu.
- ----------
Tìm Quý Thần Ly không khó, ít nhất không khó như Hàn Hân Viễn tưởng.
Bằng thủ đoạn của Minh Lãng, nếu cô muốn giấu một người, dù Hàn Hân Viễn có đem toàn bộ C thị lật tung lên cũng không thể tìm ra.
Bất quá cũng may Minh Lãng chưa bao giờ có ý định giấu Quý Thần Ly, số điện thoại vẫn là số cũ 11 số, thời điểm Hàn Hân Viễn gọi đến thì nàng đang ăn sáng.
Bữa sáng là bánh bao nhân đậu, Minh Lãng tự tay nhào bột làm nhân, lớp vỏ ngoài mềm mịn như mây, nhân đậu bên trong bùi bùi đầy đặn, vị ngọt vừa đủ, Quý Thần Ly ăn liên tiếp hai cái mà không ngán.
Lúc nàng với tay đi lấy cái thứ ba thì điện thoại vang lên, nhìn thấy tên Hàn Hân Viễn, cơ thể theo bản năng sinh ra chán ghét, tức khắc hết muốn ăn, bánh bao đang cầm trên tay nuốt không nổi, thả trở lại, không hề do dự cúp máy.
"Ai vậy?" Minh Lãng đặt bình sữa đậu nành buổi sáng cô mới lọc lên bàn, đổ cho Quý Thần Ly một ly, hỏi.
Quý Thần Ly định không trả lời, nguyên bản nghĩ phớt lờ, chẳng qua ý niệm vừa chuyển, khó được mà đáp Minh Lãng, cười nhạo, "Tình nhân cũ của cô."
Lập tức, Minh Lãng đã hiểu Quý Thần Ly đang nhắc đến ai, mày nhíu một chút, rồi lại giãn ra, gật gật đầu, ngồi đối diện nàng, bắt đầu ăn sáng.
"Không hỏi gì nữa?" Quý Thần Ly hết đói bụng, cái bánh thứ ba đặt ngay chiếc đĩa trước mặt nàng, tay được tay không xé ăn.
"Hỏi cái gì?"
"Tình nhân cũ của cô a." Quý Thần Ly trào phúng, "Kiếp trước yêu cô ta nhiều đến thế, vậy mà bây giờ lại đối xử với cô ta như thế này? Minh Lãng, cô không biết thương hoa tiếc ngọc sao?" Nói xong, nàng tự mình cười.
Minh Lãng đương nhiên không biết, cô ta nếu biết, lúc này nên dùng lời ngon lẽ ngọt đi dỗ dành Hàn Hân Viễn, chứ đâu ngồi im hỏi mình có chuyện gì?
Những lời này như chọc trúng nơi thương tâm của Minh Lãng, cô đặt đũa xuống, thở dài, nghiêm túc mà nhìn Quý Thần Ly, "Thần Ly, tôi từ trước đến nay chưa từng yêu Hàn Hân Viễn."
Một vấn đề, bị Quý Thần Ly hiểu lầm hai kiếp.
Kiếp trước là do Minh Lãng hỗn trướng, chưa bao giờ đối xử tử tế với Quý Thần Ly, cho nên chuyện nhỏ này cô không thèm giải thích.
Nhưng kiếp này, mặc kệ như thế nào Minh Lãng cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng.
"Vậy cũng thật đáng tiếc." Quý Thần Ly tiếc nuối xé xuống một lớp da bánh khác trên bánh bao đậu, nhai trong miệng, "Cô xem hai người mà ở bên nhau thì tốt biết bao, cô ta yêu cô, cô yêu cô ta, trả lại thanh tịnh cho tôi."
Minh Lãng không nói gì.
Cô nhìn bánh bao trong đĩa của Quý Thần Ly bị nàng xé tan tác mất dạng, thật sự nhìn không được, dứt khoát cầm đĩa đặt sang chỗ mình, dùng vài ngụm giải quyết hết.
Trước mặt Quý Thần Ly trống rỗng, bĩu môi, cầm cốc sữa đậu nành chậm rãi uống.
Cuộc gọi đầu tiên của Hàn Hân Viễn nàng không tiếp, cuộc gọi thứ hai rất nhanh đã đánh vào.
Quý Thần Ly không cần nhận cũng có thể đoán được Hàn Hân Viễn muốn nói gì, đơn giản chính là mắng mấy thứ đại loại như nàng không giữ lời, đã ly hôn còn cắn chặt ăn vạ Minh Lãng không bỏ.
Kiếp trước tâm tư Hàn Hân Viễn thâm trầm suy tính khó lường, thế nhưng kiếp này kịch bản của cô không khỏi quá dễ đoán.
Quý Thần Ly không chút nghĩ ngợi định cúp máy, nhưng nàng liếc mắt nhìn Minh Lãng một cái, cố tình muốn chọc tức Minh Lãng, tay chuyển hướng, ngón tay ban đầu muốn ấn nút đỏ chuyển sang ấn nút xanh, nhân tiện còn mở loa.
"Có việc gì thế?" Quý Thần Ly hơi cúi người, nói với di động.
"Thần Ly?" Hàn Hân Viễn tựa hồ không thể tin được mình có thể tìm được người một cách thuận lợi như vậy, "Thần Ly em ở đâu? Thật là em sao?"
Tại sao lại khác với những gì mình mong đợi? Quý Thần Ly nhíu mày, không đạt được hiệu quả như dự đoán, sữa đậu nành trong miệng cũng không còn mùi vị, giọng điệu lạnh xuống dưới, "Có việc thì nói, tôi đang bận." Dù sao quan hệ giữa nàng và Hàn Hân Viễn đã sớm xé rách mặt, như này đã tính là khách khí, không cần thiết phải giả bộ.
"Không, em ở đâu? Tôi......!Tôi đi tìm em......"
"Tôi a......" Quý Thần Ly từ khoé mắt nhìn Minh Lãng, ác ý mà cười nói, "Tôi đang ăn cơm cùng A Lãng a, chị ấy tự tay làm bánh bao sữa đậu nành, rất thơm a......"
Minh Lãng ngồi đối diện nàng, ngẩn ra, nhấp miệng cười trộm một tiếng.
Quý Thần Ly cảm thấy nụ cười của cô thật chói mắt, nghiêm mặt lại, vốn định lập tức cúp điện thoại, vì để làm Hàn Hân Viễn ghê tởm, cố gắng nhịn xuống.
Hàn Hân Viễn quả nhiên cuống lên, âm lượng tăng vọt, "Không phải em ly hôn rồi sao? Tại sao lại ở với cô ta?"
Muốn chính là hiệu quả này!
Quý Thần Ly búng tay một cái, tâm tình thoải mái, châm chọc chanh chua nói vào điện thoại, "Là A Lãng tỷ tỷ âu yếm của cô dây dưa quấn chặt lấy tôi.
Hàn Hân Viễn, nuôi chó còn biết buộc dây thừng, người của cô sao cô không biết đường trông chừng cho cẩn thận? Cắn mãi ống quần người khác không bỏ còn ra thể thống gì?"
Tiếp theo lập tức dập máy, không cho Hàn Hân Viễn cơ hội phản bác.
Cuối cùng cũng coi như có một lần Quý Thần Ly nói móc Hàn Hân Viễn tự tin mười phần.
Tuy rằng Minh Lãng ở trước mặt nàng rất chói mắt, nhưng cũng không thể ngăn cản được nàng sinh ra một loại khoái ý dương mi thổ khí trong lòng.
Mắng Hàn Hân Viễn xong còn ngại không đủ, nhìn Minh Lãng đầy khiêu khích, cười đến dào dạt đắc ý, "Đau lòng không?"
Minh Lãng căn bản không để trong lòng, ăn xong bữa sáng của mình, thu dọn bát đĩa của cô và Quý Thần Ly mang vào phòng bếp.
Ngay lúc cô xoay người, Quý Thần Ly thậm chí còn thấy cô cười khẽ!
"......" Cảm giác hân hoan đắc thắng trong tim nàng nháy mắt nghẹn lại, cao hứng thật vất vả có được cũng suy sụp mất hết.
.
Chap mới luôn có tại ~ TRU Mtruyen. ~
Không thú vị, nàng nghĩ.
Kiếp này dù Hàn Hân Viễn bày trò gì, nàng cũng có thể thắng một cách dễ dàng, thật không có cảm giác thành tựu.
Đầu dây bên kia Hàn Hân Viễn bị dập máy, vừa bực vừa bất lực, nghiến răng nghiến lợi quẳng điện thoại xuống sô pha, tức muốn hộc máu, lại cười ra tiếng, "Tôi mà có dây thừng, trước tiên sẽ buộc chặt em lại!"
Hàn Hân Viễn nghĩ, nếu mình muốn trói buộc Quý Thần Ly, nhất định sẽ không khờ giống Minh Lãng, giam lỏng nàng trước bàn dân thiên hạ, để cho ai cũng có thể dễ dàng tìm ra.
Hàn Hân Viễn nếu buộc Quý Thần Ly, khẳng định sẽ trói nàng ở nơi không ai tìm thấy, nàng nhìn nàng nghe sẽ chỉ có mỗi mình, cùng nàng chậm rãi dung hợp.
Toàn bộ thế giới của nàng chỉ còn một mình cô, chẳng lẽ còn sợ thời gian không xóa bỏ được hiểu lầm của nàng với mình sao? Quý Thần Ly không có ba đầu sáu tay như Minh Lãng, nàng một khi đã nằm trong tay, muốn trốn cũng thoát không được.
Hàn Hân Viễn cười Minh Lãng là đồ ngốc, quả nhiên không biết yêu, đạo lý đơn giản như vậy còn không hiểu.
"Hân Viễn, mới sáng sớm em quỷ khóc sói gào gì vậy? Phá hư mộng đẹp của chị." Minh Diễm mặc váy ngủ hai dây mát mẻ bước ra từ phòng ngủ, khoe ra bộ ngực trắng nõn cùng đôi chân dài thẳng tắp.
Tiếc thay cô vừa nheo mắt vừa gãi gãi ngực, tức khắc mất hết mỹ cảm.
Hàn Hân Viễn mới về nước Minh Diễm đã biết, lôi kéo cô tới ở chung, gặp cô lần đầu tiên chính là cười thẳng mặt, "Nhìn cái mặt đen sì sì của em kìa, trông chẳng khác gì con gái tù tưởng, ha ha!"
"......" Hàn Hân Viễn lúc ấy thấy Minh Diễm ôm bụng cười hở hết răng, chỉ nghĩ đấm cô một nhát.
"Buổi sáng ăn gì?" Minh Diễm mang cái đầu ổ gà đi mở tủ lạnh, chỉ còn hai quả trứng, nói thầm, "Hai người ăn cơm nhiều, thôi để Khuất Hòa Phong mang cơm sáng lại đây vậy."
"Chị nói gì?" Hàn Hân Viễn không nghe rõ.
"Không có việc gì, chị bảo để Khuất Hòa Phong đưa cơm lại đây." Minh Diễm đóng cửa tủ, ngồi xuống bên cạnh Hàn Hân Viễn, vắt chéo chân hỏi: "Em tính toán làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ?" Hàn Hân Viễn nhìn chằm chằm di động trong tay, mở ra WeChat, suy nghĩ có nên lại dùng WeChat liên lạc với Quý Thần Ly hay không.
"Đồ của em a! Toàn bộ bị Quý Thần Ly đốt hết! Em không thấy cô ta lúc đó vênh váo như thế nào! Làm chị tức đến ngứa răng! Nếu không phải có tỷ của chị che chở, chị đã sớm dạy dỗ cô ta!" Chuyện dù xảy ra đã lâu, Minh Diễm ngẫm lại vẫn thấy tức giận, "Hân Viễn em yên tâm, chị luôn luôn đứng về phía em.
Chúng ta cùng nghĩ cách chỉnh chết con ả họ Quý kia!"
"Chị dám!" Hàn Hân Viễn vô thức phản đối Minh Diễm một câu.
"Chị giúp em xả giận, sao em lại không vui?"
"Em là nói chuyện của mình để em tự giải quyết, chị còn muốn chịu gia pháp hay sao?" Hàn Hân Viễn cười pha trò.
Cô vừa nói xong Minh Diễm càng bực, hừ lạnh, "Minh Lãng bộ còn không biết xấu hổ nói chuyện gia pháp với chị?"
Bản thân Hàn Hân Viễn còn đang là một cuộn chỉ rối, không công phu phản ứng mâu thuẫn giữa Minh Diễm và Minh Lãng, trong đầu vẫn luôn cân nhắc nên làm thế nào để tiếp cận Quý Thần Ly, mới có thể cho nàng thấy rõ lòng mình, lại không đến mức chọc nàng chán ghét.
Hàn Hân Viễn chưa về nước đã biết đồ đạc của mình bị thiêu.
Đầu tiên cô thực sự tức giận, biết được là Quý Thần Ly đốt, ngược lại lửa giận tắt đi không ít.
Hàn Hân Viễn tự nhìn lại mình, quá khứ đích xác ngáng chân Quý Thần Ly rất nhiều lần, nàng ghét mình cũng là lẽ đương nhiên.
Đốt đi đốt đi, dù sao không phải thứ gì quan trọng, nếu em còn ngại không đủ, tôi lại kéo mấy xe từ trong nhà lại đây cho em đốt.
Chỉ sợ Quý Thần Ly thiêu đồ nhưng còn chưa hết giận, còn đề phòng mình như kẻ thù, giống như hiện tại vậy.
Khuất Hòa Phong vạn năng hơn cả trợ lý như Hứa Lộ Dương, tùy kêu tùy đến, sáng tinh mơ cầm một hộp thức ăn to xuất hiện trước cửa chung cư của Minh Diễm, xoa mồ hôi trên đầu, oán giận, "Bà nội của tôi ơi, bà biết bây giờ là mấy giờ không? Tôi phải bỏ mặc mỹ nữ trên giường để bò dậy đi đưa ăn, buồn ngủ chết mất......"
"Không cần cậu nói, nhìn cái vẻ mặt thận hư của cậu là tôi biết." Minh Diễm cười nhạo Khuất Hòa Phong, đem đồ ăn sáng hắn mang đến đặt lên bàn, "Được rồi, đi đi."
"A?"
"Xuỳ xuỳ đi đi, Hân Viễn với tôi còn có chuyện riêng muốn nói, cậu chen chân ở đây làm gì?"
"Ai." Khuất Hòa Phong ứng thanh, nhận mệnh rũ đầu bỏ đi, trước khi đi còn không quên chào hỏi Hàn Hân Viễn, "Hân Viễn, tôi mới mở quán bar mới, có rảnh thì tới chơi!"
Hàn Hân Viễn thấy hắn như vậy cũng muốn cười, chờ hắn đóng cửa, mới nói, "Khuất Hòa Phong nhiều năm như vậy không thay đổi chút nào, sao còn chân chó giống hệt hồi nhỏ vậy?"
"Bị tỷ của chị đánh thành sang chấn tâm lý chăng, ai biết được." Minh Diễm không quá để ý.
"Loại người này chị phải đề phòng, giờ chị toàn tiếp xúc những thứ cơ mật nhất Minh thị, em xem Khuất Hòa Phong kia tám phần là đánh chủ ý lên những thứ này."
"Em yên tâm đi, về điểm này chị vẫn biết chừng mực." Minh Diễm cùng Minh Lãng nháo thì nháo, nhưng vẫn yên tâm tin tưởng lẫn nhau, chuyện không nên nói miệng sẽ giữ kín như bưng, hơn nữa càng không có khả năng lấy Minh gia ra đùa.
......!
Quý Thần Ly ăn uống no đủ đi tưới hoa chơi chim, Minh Lãng ở phòng bếp rửa chén.
Quý Thần Ly nuôi một con chim sáo, tưởng dạy nó học nói chuyện, ai ngờ con chim này ngu ngốc, dạy ròng rã mấy ngày nhưng thứ gì cũng không biết.
Kiên nhẫn nàng mất hết, không buồn quan tâm đến nó, có rảnh thì cho nó ăn chút gì, không nhớ ra thì không thèm để ý.
"Nói, tiểu tỷ tỷ Quý Thần Ly thật là xinh đẹp."
"Nói! Nói! Nói!" Chim sáo chỉ nhớ kỹ một chữ đằng trước.
"Đồ ngốc." Quý Thần Ly lạnh lùng ném thức ăn cho nó, rất có tư thế tổng tài bá đạo.
"Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!" Lần này con chim ngốc kia lại học rất mau, ríu rít không ngừng.
"......" Ngốc điểu.
"Tôi đi làm đây." Minh Lãng đem bát đĩa rửa sạch đặt vào tủ khử trùng, cầm túi xách vừa đổi giày vừa dặn dò Quý Thần Ly, "Buổi sáng tôi muốn đi phố cổ hẻm Tây nhìn bố cục, giữa trưa không trở lại, cơm trưa tôi đã làm xong cất trong tủ lạnh, lúc em ăn nhớ hâm nóng lại.
Bữa trưa phải ăn đúng giờ, đừng quên......"
Càng ngày càng lải nhải giống mẹ già, bình thường Quý Thần Ly không thèm phản ứng Minh Lãng, hôm nay phá lệ hỏi cô: "Đi hẻm Tây làm gì?"
"Khu vực quanh miếng đất kia định sửa chữa xây tàu điện ngầm, phải nhân lúc còn sớm bắt lấy nó."
Hẻm Tây là phố cổ, có rất nhiều công trình xây dựng lại bất hợp pháp, thừa dịp lúc này tin tức còn chưa truyền ra ngoài, tranh thủ đi phá hủy.
Nếu không đến lúc đó nước lên thì thuyền lên, người người đều tới kiếm một chén canh, không biết còn lại bao nhiêu.
Đây vốn là tin tức tuyệt mật, Minh Lãng lại không chút e dè nói thẳng ra.
Quý Thần Ly nghe một chút coi như xong, ừ một tiếng, không biết nghe vào tai hay không.
Cũng may Minh Lãng đã quen, nói một tiếng gặp sau, rồi ra cửa..