Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời


"Chỉ nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ai ngờ mỹ nhân cũng khó qua ải mỹ nhân, đúng là hồng nhan họa thủy......"
—————————————
Tìm được Quý Thần Ly là một chuyện, người có nguyện ý gặp hay không lại là một chuyện khác.

Hàn Hân Viễn quấy rầy Quý Thần Ly mấy lần không có kết quả, cuối cùng lại gặp được nàng ở tiệc tối mừng cô nhi viện mới.

Cô nhi viện hoàn công trước thời hạn mấy tháng, Minh thị dùng danh nghĩa Đào Nguyên để thành lập quỹ từ thiện giáo dục, nên bữa tiệc này Đào Nguyên phải tham dự là lẽ đương nhiên.

Đào Nguyên lần đầu tiên tham gia loại sự kiện này, Quý Thần Ly sợ có sơ xuất, đành phải đi theo.

Nàng tới, Minh Lãng tự nhiên cũng tới, vì thế những nhân vật hiển hách trong thương giới chính giới cũng đua nhau tụ hội; khiến mấy minh tinh lớn bé trong giới giải trí tranh nhau chen chân vào, các phóng viên nườm nượp kéo đến.

Nguyên bản là một tiệc chúc mừng nho nhỏ đột nhiên biến thành thịnh yến từ thiện quy tụ toàn bộ C thị.

Đào Nguyên vốn là nhân vật chính nhưng hoàn toàn bị lu mờ, chỉ nói vài câu cảm ơn lúc khai tiệc rồi mất hút thân ảnh.

Quý Thần Ly cùng Đào Nguyên trốn trong góc phòng uống trà ăn điểm tâm.

Quý Thần Ly diện váy lễ phục đuôi cá, nàng vẫn luôn nói dối Đào Nguyên mình đi đóng phim, lâu ngày không lộ mặt.

Đào Nguyên khó lắm mới gặp được nàng một lần, thấy nàng gầy đến mức không có thịt thừa, cằm nhọn hoắt, chút thịt cô thật vất vả dưỡng lên hoàn toàn gầy đi hết.

Tưởng rằng em gái đóng phim vất vả, đau lòng oán trách, "Đạo diễn của em là cái thể loại gì vậy, coi người như gia súc sao? Đúng là đồ không lương tâm!"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Đào Nguyên còn đang oán giận, Phương Thời khó khăn lắm mới thoát khỏi đám phóng viên, cầm ly rượu bước đến bên Quý Thần Ly, nâng champagne mỉm cười, "Thần Ly tỷ, đã lâu không thấy."
Quý Thần Ly nghĩ đến việc Đào Nguyên đối diện Phương Thời, chỉ sợ sẽ lộ tẩy.

Với tính cách của Đào Nguyên, nếu chị biết nàng lại ở bên Minh Lãng, kiểu gì cũng sẽ tạc.

Nàng khô khốc cười giả vài tiếng, cầm lên một ly rượu kéo Phương Thời ra xa, "Đạo diễn em tới vừa lúc, chị có chuyện muốn nói với em......"
Phương Thời vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi bị Quý Thần Ly kéo đến một góc khác cách Đào Nguyên thật xa, "Thần Ly tỷ, có chuyện gì mà phải ra đây nói?"
"A?" Quý Thần Ly quay đầu lại nhìn xung quanh, xác nhận Đào Nguyên còn ngồi tại chỗ cũ nhấm nháp mỹ vị, nhẹ nhàng thở ra, "A, không có gì, chính là bộ phim kia, lãng phí tâm huyết của đạo diễn Phương, thật sự xin lỗi."
Phương Thời còn tưởng có chuyện gì hệ trọng, thì ra là vì cái này, cười cười, "Đâu có to tát đến mức phải xin lỗi, em vốn dĩ cũng là tiếp nhận giữa chừng, hơn nữa tiền vẫn tới tay, không thiệt." Cô rốt cuộc lăn lộn trong giới đã lâu, không còn là cô gái bộc trực ngay thẳng đến ngây thơ như lần đầu gặp Quý Thần Ly, nói chuyện làm việc khéo léo hơn nhiều.

Cô được coi là chân chính thiếu niên chi danh trong giới đạo diễn, trong chốc lát lại có phóng viên muốn vây lại đây phỏng vấn.

Nhưng phóng viên thấy Quý Thần Ly đứng bên cạnh, nhớ lại lời dặn của nhân viên trước khi vào, sinh ra vài phần kiêng kị, lo lắng thối lui, ngược lại đi tìm mục tiêu khác.

Thấy các phóng viên rời đi, Phương Thời trong lòng sáng tỏ vài phần.

Cô đã một thời gian dài không có tin tức của Quý Thần Ly, gặp lại nàng, nàng gầy đến thoát hình, trong mắt đã không còn thần thái khi trước, không khỏi nhíu mày, nghĩ nghĩ, hỏi: "Chị vẫn còn ở bên cô ta?"
Cô nói xong nhìn về hướng Minh Lãng.

Minh Lãng luôn luôn là tiêu điểm của mọi ống kính, chung quanh đều là các vị trưởng bối có danh có vị, mình cô là gương mặt trẻ duy nhất trong số đó, không hề có cảm giác không hài hoà, tư thái ẩn ẩn còn có vài phần chủ đạo.

"A." Môi Quý Thần Ly áp lên miệng ly, kéo ra nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười, "Đúng vậy, ở bên nhau đâu." Nàng cùng Minh Lãng, đại khái kiếp này cũng chỉ có thể cứ mãi dây dưa như vậy, khi nào chán dây dưa thì khi đó kết thúc.

Lễ váy Quý Thần Ly là kiểu quây ngực, khoe trọn phân nửa bả vai và bờ lưng nàng.

Vì quá gầy, xương cánh bướm sau lưng gồ lên, đẹp tuyệt tác tựa như hồ điệp, theo nàng cười nhẹ nhàng nhún một cái.

Phương Thời xem mà tim rung động, một hơi uống cạn champagne, lấy hết can đảm, nói: "Thần Ly......!Tôi......"
Lời còn chưa dứt, Quý Thần Ly như nhìn thấu tâm tư cô, ngắt lời: "Em nên gọi chị là Thần Ly tỷ." Nàng cụng ly champagne trên tay với ly rượu trống không của Phương Thời, lại nói: "Đạo diễn Phương, em còn trẻ, sẽ còn gặp được nhiều cảnh đẹp trong tương lai, hà tất túm mãi một cây cỏ dại không bỏ."
Phương Thời là người nhạy bén, không cần Quý Thần Ly làm rõ cũng biết nàng đang bóng gió cái gì.

Cô lấy ly champagne khác từ phục vụ đi ngang qua, nhấp một ngụm, vị cay đắng dần dần lan ra trong miệng.

Cô lần thứ nhất động tâm với một người, còn chưa kịp tỏ tình đã bị người nọ chặt đứt.

Cũng may Phương Thời là người thông minh, hơn phân nửa thanh danh hiện tại là Minh Lãng cấp, chưa đủ lông đủ cánh, Minh Lãng dùng hai ngón tay là có thể đem cô bóp chết.

Dù có không cam lòng, điểm động tâm này vẫn không thể quan trọng bằng tiền đồ mấy chục năm tới.

Nhưng Phương Thời không cam tâm, đáy lòng nghẹn một hơi.

Đến cùng vẫn còn trẻ, cái gì đều làm không được, đành phải trẻ con mà chửi bới Minh Lãng, "Thần Ly tỷ, chị cũng không nên mãi treo cổ trên cây hoè [1]."
Lần đầu tiên có người so sánh Minh Lãng với một cây hoè, Quý Thần Ly nghe xong, suýt chút nữa phun ra một ngụm champagne.

Đừng nói, rốt cuộc là làm nghệ thuật, thực sự có tài, phép ví von này càng ngẫm càng thấy chuẩn xác.

Nàng rút một tờ giấy ra lau vết rượu bên khoé miệng, nhẹ nhàng cười nói: "Đã treo cổ một lần, lại treo thêm lần nữa thì đâu có gì khác biệt?"
Phương Thời không nghe hiểu ý tứ của nàng, "Cái gì?"
"Không có gì." Quý Thần Ly cười lắc đầu.

Lại có một người khác bưng ly đi tới, mặc âu phục sọc sẫm, miệng nở một nụ cười nhạt văn nhã, ra dáng một quý công tử.

Quý Thần Ly kiếp trước gặp qua Khuất Hòa Phong vài lần, không có quá nhiều giao thoa.

Người này nhìn nhã nhặn, nhưng không hiểu sao nàng chính là thích không nổi.

"Quý tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu." Khuất Hòa Phong nâng ly rượu, cụng ly nhẹ với Quý Thần Ly, rồi lại cùng Phương Thời khẽ gật đầu chào hỏi.

Quý Thần Ly nghĩ, tại sao người thứ nhất đối với mình lễ đãi có thêm trong giới "thượng lưu" của Minh Lãng lại là người này.

Duỗi tay không đánh người đang cười, vì thế nàng cũng hướng Khuất Hòa Phong nâng ly, "Ngưỡng mộ đã lâu tôi nào dám, chỉ e những thứ Khuất thiếu ngưỡng mộ đại để đều là chuyện cười của tôi."
Khuất Hòa Phong có điểm kinh ngạc, "Quý tiểu thư biết tôi?"
"Đúng vậy." Quý Thần Ly cười, đáp lễ hắn, "Ngưỡng mộ đã lâu."
Khuất Hòa Phong biết Quý Thần Ly đây là lấy chính câu hắn vừa trêu chọc mang ra chế giễu lại hắn, không nhịn được cười, không khỏi nâng ly rượu lên khen ngợi: "Quý tiểu thư nguyên lai là người thú vị như vậy, tin đồn nhảm nhí bên ngoài quả nhiên không nên nghe."
"Như nhau như nhau."
Hai người có qua có lại, giống như bằng hữu nhận thức đã lâu, Phương Thời chen không lọt lời nói, tìm cớ rời đi.

Phương Thời đi rồi, Khuất Hòa Phong mới lại nói: "Ánh mắt A Lãng tỷ vẫn luôn tốt, người mà chị ấy thích, mặc kệ bên ngoài đồn đãi như thế nào, tổng sẽ không kém."
Đều là mấy lời khách sáo xã giao, Quý Thần Ly cảm thấy nhạt nhẽo, tìm lấy cớ đi vệ sinh.

Khuất Hòa Phong cũng không tức giận, như cũ nhã nhặn dựa bên cửa sổ.

Minh Diễm chờ Quý Thần Ly rời đi mới lại gần, tựa vào bên cạnh, hỏi: "Thấy được?"
Khuất Hòa Phong cười ha ha, "Thấy được, dáng dấp cũng chỉ có thế, làm sao tỷ cậu lại thích ả ta đến vậy? Tôi thấy Hân Viễn còn tốt hơn nhiều."
"Ai biết tỷ tôi nghĩ gì." Minh Diễm oán hận nói, "Cũng không biết con ả Quý Thần Ly này cho tỷ tôi uống mê hồn dược gì nữa."
"Không nhắc đến cô ta nữa." Khuất Hòa Phong cụng ly với Minh Diễm, "Ai, tôi nghe lão gia tử nhà tôi nói, gần nhất bên trên có động tĩnh."
"Động tĩnh gì?"
"S thị và C thị muốn xây tuyến tàu điện ngầm nối thẳng nhau, chưa biết vị trí cụ thể.

Nhưng theo tôi, ở C thị nhiều năm còn chưa được phát triển chỉ có mấy chỗ, một là Hẻm Tây, hai là Hà Đông.

Bất quá bên Hẻm Tây quá nhỏ, chỉ có một con phố cổ, dân cư lại hỗn tạp, hơn chục năm rồi vẫn chưa di dời thành công.

Tôi đoán lần này tám phần là Hà Đông." Khuất Hòa Phong ghé vào bên người Minh Diễm, xúi giục, "Thế nào, nếu không hai ta hợp tác, làm phiếu đại?"
"Làm như thế nào? Tôi hiện tại có thể huy động vốn chưa đến 50 triệu, Hà Đông đất rộng, giá khởi điểm ít nhất cũng phải 1 tỷ, chỉ hai ta? Tiền đâu?"
"Kia không phải còn có Thạch gia cùng Vương gia sao? Còn có Trình gia." Khuất Hòa Phong khuyến khích, "Cậu chẳng lẽ không nghĩ làm ra đại sự, khiến tỷ cậu lau mắt mà nhìn?"
Lời này Khuất Hòa Phong nói làm Minh Diễm có điểm ngo ngoe rục rịch.

Cô trước kia không có tham vọng gì lớn, chỉ biết ăn nhậu chơi bời.

Nhưng kể từ khi trở mặt với tỷ mới phát giác ra có thành tựu quan trọng thế nào, bằng không thì cãi nhau cũng thấp hơn tỷ cô một bậc.

"Chuyện lớn như vậy tôi còn phải suy xét lại."
"Nhưng phải nhanh lên, nếu không một thời gian nữa có thông báo phát xuống, khối thịt mỡ lớn vậy khéo chẳng chừa cho hai tiểu lâu la chúng ta miếng nào." Khuất Hòa Phong nhắc nhở.

Minh Diễm cắn răng, cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ đích xác không có lần thứ hai.

Cô suy nghĩ, hạ quyết tâm gật đầu, "Được!"
"Làm tốt lắm!" Khuất Hòa Phong vui vẻ nói, hắn không yên tâm, lại hỏi, "Việc này cậu có thể làm chủ sao? Lỡ như bị tỷ cậu biết, chị ấy một người nuốt vào, hai ta cái gì cũng vớt không đến."
"Cậu yên tâm, hiện tại hơn phân nửa Minh thị đều nằm trong tay tôi." Minh Diễm cho Khuất Hòa Phong viên thuốc an thần, "Tỷ của tôi bị Quý Thần Ly làm cho mê muội, sớm mặc kệ Minh thị, cả ngày chỉ biết giặt quần áo nấu cơm, nào còn có phong thái khi trước."
Khuất Hòa Phong nghe xong tấm tắc bảo lạ, "Chỉ nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ai ngờ mỹ nhân cũng khó qua ải mỹ nhân, đúng là hồng nhan họa thủy......"
......!
Sảnh yến hội nhiều người, Quý Thần Ly rửa tay xong lặng lẽ đi ra ban công, muốn tránh sau bức rèm hít thở không khí, ai ngờ đằng sau đó đã có người.

Váy dạ hội màu xanh lam, đoan trang cao quý, đứng trong bóng tối, hai mắt lóe sáng, giống như dã thú.

Quý Thần Ly sợ tới mức lui ra sau hai bước, một bước không đứng vững, suýt nữa trẹo chân.

Người nọ từ chỗ tối đi ra, Quý Thần Ly lúc này mới thấy rõ, ngầm phỉ nhổ.

Cái cô Hàn Hân Viễn này có vấn đề à, trốn tránh không lên tiếng, cứ như quỷ, hù chết người.

———————————
1.

Treo cổ trên cây hoè (歪脖树): xuất phát từ điển tích về hoàng đế cuối cùng nhà Minh - Minh Tư Tông.

Ông không được lòng dân, bị nói là tham lam, để nhân dân nổi lên khởi nghĩa, trị vì sai lầm, cuối cùng mất nước, phải chạy trốn ra ngoài thành đến chỗ một cây hòe treo cổ tự vẫn.

Việc nói đến cái cây này thường mang ý chế giễu, chỉ người làm việc ngu ngốc cố chấp, không biết cách giải quyết sự việc, không chịu nghe lời phải từ người khác....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui