Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Ngày 43 - Buổi Sáng, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả Omui

Có một ngôi làng nhỏ tên là Shimomui. Một ngôi làng rất nhỏ, được hình thành do những người nông dân ở vùng đất nông nghiệp ở hạ lưu Thị trấn Omui tập hợp lại vì mục đích an ninh.

Làng Shimomui nằm trong một vòng luẩn quẩn khi ngày càng lớn mạnh, bị quái vật tấn công, cánh đồng hoang tàn vì thiếu nhân công, rồi phục hồi và phát triển chậm rãi cho đến khi lại bị quái vật tấn công. Các mạo hiểm giả và lính canh đang tuần tra khu vực, lũ quái vật thường xuyên bị tiêu diệt, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì nên vòng tròn cứ lặp đi lặp lại.

Hàng rào do ngôi làng xây dựng vừa bị quái vật phá hủy, và bức tường phòng thủ đầu tiên mà họ bắt đầu xây dựng cách đây vài năm đã bị phá hủy bởi một trận lũ lụt. Không có hàng rào thích hợp là thực tế hiện nay ở hầu hết các ngôi làng hoặc thậm chí thị trấn xung quanh. Khi thời kỳ thịnh vượng đến, tạo ra sự dư thừa về ngân sách thì nhân lực, vật lực để giải quyết vấn đề đều không có. Mặc dù được bao quanh bởi rừng cây nhưng ngay cả gỗ cũng khó kiếm được vì rừng bị quái vật xâm chiếm.

Tuy nhiên, hôm nay, một lượng lớn gỗ bất ngờ được chuyển đến. Hay đúng hơn là đã đến, khi cậu bé đến bang hội hàng ngày dù không phải là mạo hiểm giả, nhìn thấy nhiệm vụ cung cấp gỗ, cậu hỏi 『Họ đang mua gỗ à? Mặc dù họ được bao quanh bởi rừng? Thật luôn đấy à?』 và sau đó 『Có thể trả góp nên cứ mua đi.』, và với những lời đó, nó được để lại ở đây. Và không chỉ là loại gỗ bình thường nào đó, mà còn là một đống gỗ vuông lớn đã được sấy khô đúng cách.

Chúng tôi ngay lập tức gửi một sứ giả đến lãnh chúa. Mua hết số gỗ, ông tập hợp các mạo hiểm giả và thợ mộc với mục tiêu tạo ra ít nhất hàng rào cho các khu định cư gần đó, và trước tiên, gửi họ đến Làng Shimomui gần nhất.

Tuy nhiên, Làng Shimomui đã không còn nữa. Ngôi làng nhỏ bé không có khả năng tự vệ đó đã biến mất.

Những gì toạ lạc tại nơi đó là một thị trấn nhỏ giống như pháo đài được bao quanh bởi những bức tường vững chắc. Khi chúng tôi đến gần, già làng ngay lập tức bước ra và kể cho chúng tôi nghe chuyện đã xảy ra. Câu chuyện nghe như một câu chuyện cổ tích hay một truyền thuyết từ một vùng đất xa xôi nào đó. Truyện Đô Thị


Trước đây, chúng tôi đã nhận được báo cáo rằng một hầm ngục mới xuất hiện ở hạ lưu Làng Shimomui. Vì hầm ngục vẫn còn non trẻ nên chúng tôi dự định sẽ dẹp tan nó ngay lập tức ngay khi tập hợp đủ lực lượng, nhưng vì liên tục thiếu người nên chúng tôi cứ trì hoãn nó. Và rồi, ngày hôm kia, một hiệp sĩ mặc áo giáp bạch ngân đã đến làng cùng với một chàng trai trẻ mặc áo choàng đen. Chàng trai mặc áo choàng đen đã mua tất cả ngũ cốc và rau quả mà họ không thể bán cho đến bây giờ và trao đổi lúa mì và thuốc rất cần thiết mà họ không đủ khả năng mua... Sau đó, cả hai bước vào hầm ngục.

Sau đó, họ cũng vào hầm ngục vào ngày hôm sau và vài giờ sau quay lại và nói với họ rằng hầm ngục đã chết. Và vì chàng trai trẻ đang cầm trên tay Hầm Ngục Chủ Nhẫn huyền thoại nên không có gì phải nghi ngờ. Biết ơn ngũ cốc, thuốc men, và trên hết, khi hầm ngục bị phá hủy, dân làng đã thu thập tất cả nông sản mà ngôi làng nghèo khó của họ có thể dư thừa và đưa cho hai người như lời cảm ơn.

Chấp nhận điều đó, chàng trai vui mừng và đặt tay xuống đất nói như sau. 「Bức tường, mọc lên?」 và chỉ với câu nói đó, thành lũy đã được tạo thành.

Không biết phải làm thế nào để cảm ơn một pháp sư tuyệt vời như vậy, họ đã gom cả rau dự định bán và đưa cho chàng trai trẻ, sau đó, cậu đưa cho họ rất nhiều vũ khí, thuốc men và tiền bạc, nói rằng đó là lòng biết ơn của cậu ấy. Làng không có gì quý giá để trả ơn, cậu chỉ mỉm cười đáp rằng nhận được bao nhiêu rau củ là đủ rồi. Không thể bình tĩnh lại, vì điều đó không vừa ý họ, dân làng bắt đầu thu thập những kim loại quý và đồ trang sức nhỏ mà họ có trong nhà, nhưng nét mặt của chàng trai trẻ trở nên bối rối, sau đó cậu nói 『 Cảm ơn vì rau』 và rời đi. Và ngay khi họ nghĩ tại sao cả hai lại đi về hướng Rừng Quỷ Quyệt, cả hai bắt đầu chặt cây và thậm chí giết quái vật với tốc độ chóng mặt, rời khỏi ngôi làng như vậy, không quay lại dù chỉ một lần.

Những gì còn lại là một bức tường lộng lẫy, rừng cây đã được dọn sạch, hầm ngục bị phá hủy, cùng rất nhiều tiền và lúa mì. Họ cũng được hướng dẫn cách bảo quản và thậm chí nấu chín những loại ngũ cốc mà họ khó bán được, và ngôi làng bỗng trở nên thịnh vượng giờ đây thậm chí còn có cả vũ khí và thuốc men. Đột nhiên ngôi làng trở thành một nơi an toàn và hưng thịnh, mang lại hạnh phúc cho mọi người.

Già làng và dân làng tiếp tục rơi nước mắt. Nói thế thì ngay cả họ cũng khó có thể tin được. Mặc dù họ đã nhìn thấy tất cả bằng chính mắt mình nhưng tất cả dường như giống một giấc mơ hơn. Và bất chấp tất cả những điều này, họ thậm chí không thể hỏi tên của cậu.

Nó giống như một câu chuyện cổ tích.

Trong thế giới khắc nghiệt này, điều đó chỉ có thể có trong truyện dân gian hoặc truyền thuyết.

Thông thường, khi nghe một câu chuyện tựa giấc mơ như vậy, người ta sẽ cười lớn, cho rằng đó là những câu chuyện tầm phào ngớ ngẩn hay một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa.

Nhưng chúng tôi không thể làm điều đó.

Vì những bức tường kiên cố đứng ngay trước mắt chúng tôi.

Và chúng tôi cũng đã rất quen thuộc với thị trấn bỗng một ngày ngập tràn hạnh phúc.

Vì vậy, chúng tôi không thể tự cười được.

Hơn thế nữa, bởi vì chúng tôi đã đoán rất rõ chàng trai mặc áo choàng đen đó là ai.


Rốt cuộc sáng nay tôi mới gặp cậu bé mặc áo choàng đen.

Cậu bé mặc áo choàng đen đó chắc chắn đã nói rằng hầm ngục đã chết. Chúng tôi không biết cậu đang nói về điều gì, nhưng cậu ấy đã nói như vậy. Xác nhận đó là một phần lý do tôi đến đây.

Và cậu ấy cũng để lại một lượng lớn gỗ. Cậu bé chặt những phần của Rừng Quỷ Quyệt quá gần làng đương nhiên sẽ có rất nhiều gỗ.

Nhưng cậu bé mặc áo choàng đen đã bỏ đi mà không nói một lời nào về ngôi làng.

Vì vậy không ai biết về điều này.

Tất cả giống như một câu chuyện cổ tích.

Câu chuyện này có thể sau này sẽ trở thành truyền thuyết hoặc truyện ngụ ngôn và sẽ được lưu truyền ở ngôi làng này.

Với tất cả niềm vui, sự hân hoan và biết ơn mà họ có được, họ thậm chí không biết mình nên biết ơn ai, để rồi tất cả những cảm xúc đó sẽ tiếp sức cho huyền thoại sắp ra đời. Đó có thể là cách những câu chuyện dân gian như vậy được tạo ra và truyền tải ngay từ đầu.

Cậu bé đó rất có thể sẽ không nói gì về việc này.


Vậy là câu chuyện này sẽ kết thúc mà không ai biết đến.

Nhưng ở ngôi làng này, điều đó sẽ được truyền lại cho thế hệ mai sau.

Có lẽ họ sẽ giật mình khi nhìn thấy cậu ấy trong thị trấn, nhưng cho đến lúc đó, đó vẫn có thể là một câu chuyện cổ tích hạnh phúc.

Đừng nói với họ rằng vị pháp sư vĩ đại với cây quyền trượng gỗ đang đi khắp nơi đánh chết quái vật, dùng quyền trượng đó như một cái dùi cui.

Về tất cả những điều đó, cậu bé không được đổ lỗi cho ai ngoài chính mình, không bao giờ nói chuyện, giới thiệu hay đưa ra những chi tiết cần thiết.

Vì vậy, cậu ấy sẽ phải chịu đựng việc họ tạo ra một câu chuyện ngụ ngôn để tỏ lòng biết ơn.

Một câu chuyện ngụ ngôn về chuyến du hành của 「Đại Pháp Sư mặc áo choàng đen」 và 「Bạch Ngân Hiệp Sĩ」.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận