Từ khi sinh Chop Chop đến bây giờ cũng được gần hai tuần.
Tuần đầu tiên thì vẫn còn rất nhiều người đến hỏi thăm Y Giang và đứa bé, nhưng sau lại đến rất ít.
Cô cũng chỉ có thể nằm trên giường hay đi lại nhiều nhất cũng chỉ quanh quẩn trong phòng.
Tuy rằng cần gì sẽ có người đáp ứng cho nhưng cứ ở trong phòng, chỉ có mỗi hai mẹ con như vậy cũng rất buồn.
Mà dạo gần đâu Austin còn bận nhiều việc.
Anh hết phải đến công ty, rồi lại đến công việc mà Zane giao.
Nói chung hiện tại bận rộn, một chút thời gian cho hai mẹ con cô là rất hiếm.
.
.
Vừa đi làm về, Austin liền chạy ngay lên phòng để xem hai mẹ con thế nào.
Y Giang nhìn thấy anh về mà mặt mày cũng vui vẻ hẳn lên.
- Chop Chop, papa của con về rồi này.
Đi đến gần hai mẹ con, anh thản nhiên cởi áo khoác vứt ra ghế gần đó rồi hôn nhẹ lên trán Y Giang để hỏi cô:
- Hai mẹ con ở nhà có chán quá không? Hay anh mở rộng phạm vi căn phòng hơn nhé.
Thiết kế lại một chút, em có thể đi lại tiện hơn.
- Không sao đâu.
Đôi lúc hơi chán thôi, nhưng mà những lúc như này thì lại rất vui.
Austin nhìn Y Giang một hồi lâu, cô nói vậy nhưng anh thừa biết cô vẫn muốn được đi ra ngoài tự do hơn.
Vốn dĩ cô đã như vậy rồi.
Chỉ là hiện tại anh sợ cô vẫn chưa ổn định về sức khỏe, không dám cho cô đi lại đâu quá nhiều.
Còn đang trong cuộc nói chuyện vui vẻ, Austin tới gần để bế con giúp cô thì lúc này cô ngửi được mùi nước hoa lạ.
Không phải mùi anh hay dùng, mà từ lúc cô mang thai anh đã không còn dùng nước hoa nữa rồi.
Hơn nữa mùi này còn là mùi phụ nữ hay dùng.
Y Giang đăm chiêu nhìn Austin.
Cho đến khi Austin quay lại nhìn thì cô mới ngoảnh đi chỗ khác.
Tuy rằng chỉ là mùi nước hoa thôi, vậy mà mặt Y Giang đã hiện rõ những nét lo âu rồi.
Cô im lặng cho tới tận buổi tối.
Austin thì vẫn chưa nhìn ra điểm gì khác biệt nên anh không hỏi cô về điều này.
Cho tới lúc ru Chop Chop ngủ thì điện thoại của Austin vang lên.
Y Giang liền đi đến cầm để mang đến phòng làm việc giúp anh.
Cốc! Cốc!
Vừa gõ cửa xong, tiếng người trong phòng cũng vọng lại:
- Vào đi.
Y Giang mở cửa đi vào trong thì nhạc chuông cũng đã tắt.
Nhưng dù sao cũng đến nơi rồi nên cô đưa cho anh luôn.
- Vừa nãy có ai gọi điện cho anh đấy.
Em mang sang cho anh.
- Y Giang đặt điện thoại xuống bàn làm việc của Austin.
Austin cũng không nhìn cô lấy một cái, anh vẫn cắm mặt vào màn hình máy tính mà chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Dự định là muốn nói chuyện với Austin một chút, nhưng vì nhìn thấy anh như vậy nên coi lại thôi.
Đúng lúc vừa hay điện thoại đổ chuông lần nữa.
Y Giang cũng không tiện ở lại mà đi ra ngoài.
Nhưng cô vừa đi ra lại nghe được tiếng Austin nói với người trong cuộc gọi đó:
- Tí nữa sao? Cũng được.
Tầm 30 phút nữa thì anh rảnh.
- Ừ, có chút chuyện vướng chân.
Cố gắng đợi chút đi nhá.
- Cô ấy chưa ngủ.
Mà không sao, rồi cũng sẽ không biết được đâu.
Đứng bên ngoài cửa, Y Giang tay chân cũng bủn rủn đi chẳng vững.
Cô chẳng hiểu nội dung trong hội thoại đó là gì, nhưng cô cứ có cảm giác nao núng làm sao.
Cố vịn tay vào tường để đi về phòng.
Ngồi ở bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương.
Cô cảm thấy nhan sắc của mình cũng tụt lùi đi biết bao.
Trước kia còn được vinh danh trong bảng xếp hạng nhan sắc.
Hiện tại cảm thấy mình đã quá già rồi.
Bỗng chốc trong đầu lại nghĩ đến việc lúc trước Austin từng nói.
Lần đầu gặp vô, vì thấy cô yếu đuối trước mấy đám thanh niên nên anh mới giúp đỡ.
Đến chuyện tình một đem cũng là do vẻ đẹp quyến rũ động lòng người của cô.
Anh vốn dĩ là thiếu gia nhà tài phiệt, thích gì được đó, bao nhiêu cô gái trẻ ao ước có được.
Cảm thấy giống như lúc này, vì anh thấy chán cô rồi, chán như một món đồ chơi đã cũ, nên muốn đi tìm thứ mới lạ hơn vậy.
Bất giác từ lúc nào cô lại thấy tủi thân, liền rơi nước mắt ôm mặt khóc.
.
.
Austin cho đến tận sáng mới về.
Anh vừa về đi tắm rồi mới lên giường nằm.
Mọi hành động đều nhẹ nhàng để tránh Y Giang thức giấc.
Nhưng cô vốn không ngủ được, cả một đêm rơi vào trầm tư suy nghĩ mông lung hết cái này lại đến cái kia.
Đưa tay qua ôm lấy Y Giang để nằm ngủ, nhưng cô lại xoay người để tránh xa anh.
Austin không biết cô cố ý, anh cũng chỉ đành tiến lại gần cô một chút, không ôm cô nữa vì sợ làm cô thức giấc bây giờ.
Dù sao thì bây giờ mới 4 giờ sáng, cô thức dậy cũng sẽ cảm thấy chán mà thôi.
.
.
Cho tới cả vài ngày sau đó, Y Giang đều im lặng chẳng nói gì.
Dù anh có biểu hiện tình cảm ra thế nào, cô cũng sẽ chẳng đáp lại.
Đã vậy cũng lấy lí do chăm sóc Chop Chop để không ngủ phòng riêng cùng anh.
Dần dần cảm thấy sự thay đổi của Y Giang, Austin cũng suy nghĩ mãi chẳng biết làm sao.
Cô dạo này khác lạ thế nào, nhiều lúc còn thấy cô cứ như người mất hồn.
Vậy là anh liền đi thu thập thông tin trên mạng.
Còn có nhiều người nói phụ nữ sau khi sinh con rất nhạy cảm.
Rồi còn có thể bị trầm cảm nặng, hay tự kỉ cũng có thể.
Vấn đề cũng do suy nghĩ nhiều thứ từ người mẹ mới sinh con.
Không có người nói chuyện tâm sự, hay vấn đề phát sinh từ việc cá nhân trong gia đình...!Mọi thứ đều có thể khiến phụ nữ sau sinh sẽ có nhiều thứ dẫn đến bệnh về tâm lý.
Austin nghĩ mãi, cuối cùng vẫn là chẳng hiểu vì sao Y Giang lại như vậy.
Về Chop Chop, cả hai đều thống nhất cho người làm chăm sóc, Y Giang có thể chăm sóc con nhưng cũng phải dành thời gian để nghỉ ngơi.
Về việc của hai người, việc quan hệ cả hai cũng đều nói để sau này cũng chưa muộn.
Tất cả những gì tốt nhất cho hai mẹ con, anh đều cố gắng làm hết cả rồi.
Còn việc gì dẫn đến việc cô suy nghĩ nhiều tới vậy?
.
.
Buổi tối, sau khi ru Chop Chop ngủ xong.
Y Giang định đi uống nước để ngủ thì liền bị Austin bế về phòng.
Anh nhắc nhở cô giúp việc để mắt tới thằng bé con rồi đưa Y Giang quay trở lại phòng mình.
Đứng trong phòng chỉ còn hai người, Y Giang vẫn cương quyết không nói gì với anh hết.
Đã hai tuần nay, đến cả câu chào hỏi cô cũng coi như không biết gì hết.
Austin đưa tay vuốt mặt, chẹp miệng một cái rồi cuối cùng hạ thấp người để nhìn cô:
- Cho anh biết có chuyện gì được không? Em đã im lặng cả hai tuần rồi, thậm chí còn không về phòng của chúng ta để ngủ.
Anh làm gì sai sao? Có gì em cứ nói, anh sẽ đáp ứng hết mà.
Y Giang biết chứ.
Cô thừa biết anh sẽ nói như vậy.
Anh đều đáp ứng đầy đủ cho cô và con, tất cả đều chẳng thiếu những gì.
Nhưng tình cảm dành cho cô, cảm giác thật lạ lầm.
Là do cô suy nghĩ quá nhiều hay sự thật chính là như vậy? Cô cũng không biết rõ nữa.
Chỉ biết hiện tại, sống mũi cay xè, liền xoay người để nhìn ra chỗ khác, ngăn nước mắt không được rơi xuống.
Nhưng Austin liền xoay người cô lại.
Nước mắt chưa gì liền tuôn ra làm anh cũng không biết làm thế nào.
Chùng đầu gối xuống, đưa tay lau hết nước mắt trên mặt cô.
Nước mắt vừa rơi xuống, anh liền lập tức lau ngay đi.
Còn ôm cô vào, cả gương mặt nhỏ của cô đều áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh.
- Đừng khóc, anh biết sai rồ mà.
Ngoan, có gì đánh anh là được.
Em khóc vậy tí nữa lại sưng mắt tiếp thì sao?
Y Giang không nghe, cô còn nắm chặt tay, còn òa khóc to hơn, như đứa trẻ con vậy.
Austin đành đợi cô khóc xong, đợi cơn "thủy triều" rời đi thì mới nói chuyện tiếp với cô.
Bế cô ra sofa ngồi, cả tiếng nấc của cô đều khiến anh lo đến nhíu mày lại.
Anh chẳng rõ vì sao cô khóc, chẳng rõ vì sao tâm tình cô lại thất thường như vậy.
Nhưng chỉ cần cô khác thường, anh chính là người sai.
Nếu anh chăm sóc cô đủ tốt, thì sẽ không có chuyện cô khóc như vậy, cũng không phải suy nghĩ gì hết.
Suy đi tính lại, Austin vẫn thấy mình có lỗi, chỉ chăm chăm ngồi lau nước mắt trên mặt giúp cô.
Cho tới khi ngưng lại, Y Giang mới chợt gạt tay anh ra, cô định bước xuống để rời đi nhưng Austin lại ôm lấy cô quay trở lại.
- Anh sai thật rồi mà.
Tha thứ cho anh đi.
Dù thế nào em cũng không thấy chồng mình tội nghiệp lắm sao?
- T-Tội nghiệp? - Y Giang lơ mơ không biết nói sao.
- Phải rồi.
Em cứ như vậy, anh cũng đau lắm.
Em bỏ anh đi ngủ với con, anh phải ngủ một mình.
Có biết ngủ một mình khi có vợ trong nhà sẽ là cảm giác như thế nào không?
- Em...!không biết...
- Cô đơn, vô cùng cô đơn.
Em không định bồi thường thiệt hại cho chồng mình à?
Nói rồi liền xoay người Y Giang để cô quay về phía mình.
Y Giang nhìn anh, cuối cùng vẫn là đưa tay đấm anh một cái:
- Anh...!anh thấy em xấu xí lắm đúng không? Vì em xấu...!sinh con rồi nhan sắc cũng xuống đi...!Nên anh mới đi tìm người mới đúng không? Đồ tồi.
Lời Y Giang nói ra một từ Austin cũng chẳng hiểu.
Cô nói vậy là sao chứ? Anh có bao giờ chê cô lấy một câu sao? Đúng hơn là dù trong suy nghĩ thì anh cũng không hề nghĩ tới việc mình sẽ bỏ Y Giang vì cô xấu.
Trong mắt anh, vốn dĩ cô đã là người con gái đẹp nhất rồi.
Dù là hoa hậu thế giới cũng sẽ không đẹp bằng cô.
Thế giới của anh, cô chính là tượng đài của nhan sắc rồi.
Dù sau này là một bà già nhăn nheo, anh cũng chẳng để tâm.
Anh vẫn sẽ luôn yêu cô, dù cô có xấu hay đẹp thì cũng sẽ như vậy.
- Không...!Ai nói với em như vậy? Xấu gì chứ? Vợ anh là đẹp nhất rồi, còn gì để chê được nữa.
- Austin liền lắc đầu thật mạnh, còn ôm cô vào lòng thật chặt.
- Rõ ràng...!rõ ràng là vậy mà.
- Y Giang nói với giọng nghẹn lại, cảm giác ấm ức trào dâng lên.
- Anh chê em bao giờ? Có ai chê vợ của anh xấu sao? Nói anh biết kẻ đó là ai, anh chắc chắn không để yên cho kẻ dám chê vợ anh đâu.
- Không...!ph-phải vậy...!Chỉ là...!nếu sau này anh có người mới...!anh có thể nói trước với em được không? Em...!sẽ không cấm cản anh đến với họ.
Chỉ cần đừng làm chuyện gì sau lưng em...!em sẽ không chịu nổi được đâu.
- Lời thề trong hôn lễ của anh, em nghĩ đó chỉ nói cho có thôi à? Ở trong phòng nhiều quá, em liền nghĩ ra mấy thứ tiêu cực này đúng không? Anh có người khác? Làm chuyện gì sau lưng? Anh một khi đã muốn làm, việc gì phải làm sau lưng ai.
Hơn hết, người phụ nữ anh yêu cũng chỉ có một mình quý cô Đông Phương Y Giang mà thôi, nếu muốn biết thì hãy gặp trực tiếp cô ấy mà hỏi.
Biết chưa?
Nói một câu thoại thật dài rồi liền đưa tay véo hai má của cô.
Y Giang ngập ngừng đưa tay sờ má, rồi lại nhìn anh mà hơi ấp úng nói:
-...!Vậy...!vậy cô gái gọi cho anh...!lần đó anh đi về muộn...!còn không hay quan tâm đến mẹ con em nữa...!Em nghĩ là...
- Cô gái nào? - Austin liền chặn lời nói của Y Giang lại, còn ngẫm nghĩ hồi lâu.
Cuối cùng mới nhớ ra.
Nhưng anh vốn định để làm quà bất ngờ cho cô, nhưng hiện tại cô hiểu lầm như vậy, anh đành phải nói ra vậy:
- Hiện tại có muốn anh gọi điện cho cô gái đó để em nói chuyện hay không?
- Dạ?
- Là con bé Jessica, em quên rồi sao? Anh chỉ nhờ con bé xem địa điểm nào tốt cho mùa đông tới, để đưa em đi.
Không phải em thích ngắm tuyết rơi đầu mùa sao? Còn đi về muộn thì là tên ác ma đó bắt anh phải kiểm tra đơn hàng mới nhận.
Anh phải cố gắng làm nhanh còn về ngủ với em nữa.
Em khi đó chưa ngủ à?
Nói đến đây, Y Giang liền đỏ cả tai gục mặt vào người Austin.
Jessica là em họ của Austin, cũng được coi là em chồng rồi, vậy mà cô còn nghĩ gì không hay về hai người.
Còn suy nghĩ kung tung mất hai tuần liền.
Cuối cùng lại là mình tự biên tự diễn.
Đã thế Austin còn không chịu buông tha cho cô, còn gọi diện cho Jessica để cho Y Giang nói chuyện.
Cô ấp úng nói được vài câu liền tắt luôn.
Nhưng anh lại còn cho cô xem vé máy bay của hai người, còn cả việc tin nhắn gửi cho ông bạn thân của anh...!Tất cả đều làm cô xấu hổ, xin lỗi anh xong liền gục mặt không biết nói gì.
Đến cuối mọi khúc mắc cũng được hóa giải.
Hiện tại Austin đã có thể ôm Y Giang ngủ ngon mà chẳng lo gì nữa rồi.
Cô bị một lần như này chắc sẽ không có lần hai suy nghĩ lung tung vậy nữa đâu.
Còn về chuyến đi chơi, vốn dự tính để hai vợ chồng đi riêng.
Cho thằng bé con ở nhà với ông bà, nhưng hiện tại Y Giang biết rồi, cô sẽ không để cho Chop Chop ở nhà mà cả hai đi chơi vui vẻ đâu.
Anh chỉ sợ tới lúc đó thằng quỷ nhỏ ngáng chân vướng víu, anh lại không có nhiều không gian riêng với Y Giang.
Như vậy thì còn gọi gì là đi "du lịch" riêng nữa chứ.
_________________.