Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ

“Điều này dễ thôi, hai bên tòa núi giả tương
thông, chỗ trung gian có một khoảng tối giơ tay không thấy được năm
ngón, sẽ không có ai trốn ở đó đâu.” Dứt lời, Hàn Chiến liền ôm lấy
eo Hàn Tuyết, dễ dàng chậm rãi bước về phía nơi sâu trong núi giả.
Càng vào sâu, bốn bề lại càng tối, Hàn Tuyết đưa mắt nhìn tứ phía,
nơi nơi trừ một màu đen vẫn chỉ là đen. Ở một chỗ đen tối như thế
này mà Hàn Chiến vẫn có thể ôm nàng vững vàng đi về phía trước,
không đụng đầu lấy một lần.

“Nơi này tối như vậy, chàng vẫn có thể nhìn
thấy?” Hàn Tuyết dán lên lỗ tai Hàn Chiến nhẹ giọng hỏi, bộ dáng
thận trọng kia lại có mấy phần gian xảo.

Hàn Chiến buồn cười lắc đầu một cái, đột
nhiên đặt Hàn Tuyết ngồi trên núi đá giả, ngón tay cong lên chính xác
xẹt qua sống mũi khéo léo của nàng, khẽ cười nói: “Không cần cẩn
thận như vậy, phía ngoài cách mười trượng còn có người, mặc dù các
nàng ở bên ngoài núi giả, cũng không cần phải nói chuyện nhỏ giọng
như vậy, lỗ tai của các nàng cũng không bén nhạy được như ta đâu.”

Hàn Tuyết trợn măt, che lấy mũi như nhìn thấy
quái vật, rõ ràng mở mắt chỉ thấy một khoảng không đen kịt, Hàn
Chiến sao có thể điểm chính xác sống mũi nàng, có thần kì quá
không vậy? Tay nhỏ bé từ lồng ngực Hàn Chiến lần mò lên trên, lướt
qua vai rộng, ôm lấy cổ hắn kéo xuống dưới. Không gian quá tối, cộng
thêm dùng lực quá đà, chỉ nghe “Ai nha” một tiếng, cái mũi của nàng
đã hoa hoa lệ lệ đụng phải cằm Hàn Chiến.

“Có sao không?” Hàn Chiến đau lòng xoa xoa cái
mũi nàng, dở khóc dở cười hỏi: “Nàng rốt cuộc là đang nghĩ cái gì
hả? Nếu là muốn hôn ta, nói cho ta biết là được, ta sẽ rất vui lòng
mà thực hiện tốt.”

Hàn Tuyết nghiến răng, đau chảy nước mắt, vô
tội lầu bầu nói: “Nơi này rõ ràng tối như thế, ta cái gì cũng không
nhìn ra a, tại sao chàng lại nhìn thấy?”

Nhìn Hàn Tuyết ánh mắt đáng thương như cún con,
Hàn Chiến bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, “Người luyện võ, ngũ
quan sẽ mạnh hơn so với người thường, có thể nhìn trong đêm cũng không
phải việc gì quá khó.” Môi in xuống đôi mắt rưng rưng nước của Hàn
Tuyết, liếm đi nước mắt đau đớn của nàng. Làn môi ấm áp nhẹ nhàng
di động trên lông mi, như hồ điệp dí dỏm lướt qua chóp mũi, rồi hạ
cánh trên môi đỏ thắm của Hàn Tuyết chơi đùa.

“Ân.....” Trêu đùa trên môi không nồng cháy mà
cũng không xa cách, làm cho Hàn Tuyết kháng nghị hừ một tiếng, thân
thể nàng hơi hướng về phía trước như muốn hôn đáp trả, không muốn môi
Hàn Chiến giống như trêu chọc lại giống như trốn tránh nàng.

Hôn thất bại làm Hàn Tuyết ngây cả người, bên
tai truyền tới hô hấp nóng rực của Hàn Chiến cùng tiếng cười trầm
thấp: “Muốn hôn ta sao?”

“Chàng đùa ta?” Hàn Tuyết tức giận bĩu môi,
hàn quang nơi đáy mắt chợt lóe.

Hàn Chiến cũng không đáp lại, chỉ thấp giọng
khẽ cười, tiếng cười trầm thập lại đè nén, như xác nhận cho hành
động nhàm chán của hắn. Mặc cho Hàn Tuyết móng tay nhỏ lần tới bên
hông, đối với lực đạo tựa như gãi ngứa kia, hắn cũng chẳng để ý.
Bất quá hắn lập tức hối hận rồi, cũng cảm nhận được sâu sắc, lúc
nữ nhân nổi giận, lực sát thương phát ra là vô cùng cường đại, cho
dù hắn có võ công đệ nhất thiên hạ, thì đứng trước thần công chống
nạnh của Hàn Tuyết cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai.

Hàn Chiến kêu rên một tiếng, đem Hàn Tuyết ôm
vào lòng, sau một hồi thiên dời địa chuyển, Hàn Tuyết liền bị đặt
an trí trên đùi Hàn Chiến. “Nha đầu hẹp hòi, ngay cả đùa giỡn chút
thôi cũng không được sao?” Thật không biết hai ngón tay thon dài mảnh
dẻ kia sao lại có lực đạo hung ác đến vậy? Quá độc ác! Thịt mềm
bên hông hắn chỉ sợ đều đã tím tái bầm dập rồi.

Mặc dù hai mắt không nhìn thấy gì, nhưng nghe
được từ miệng Hàn Chiến phát ra một tiếng kêu nhẹ “!......” Thanh âm
này làm Hàn Tuyết đắc ý cười nheo mắt. Chuyển đổi ý định, khóe
miệng kéo thành một đường cong xấu xa, ngón tay ngọc thon dài nhẹ
lần qua ấn ấn bộ vị. “Chàng xác định ta vẫn là nha đầu sao? Có cần
kiểm tra lại cho rõ không?”

Nghe vậy, cả người Hàn Chiến cứng đờ, không
dám tin cúi đầu trừng mắt nhìn Hàn Tuyết, nha đầu này lại dám câu
dẫn hắn? Mà một bộ phận khác trên thân thể dưới sự kích thích của
nàng, đã vô cùng phối hợp ngẩng đầu hỏi thăm nàng.

Hàn Tuyêt vặn vẹo eo, thực giống như vô ý mà mài
mài đỉnh vật cứng dưới mông, lập tức khiến Hàn Chiến động tình kêu
rên ra tiếng. Nghe được từng đợt thở hổn hển của Hàn Chiến cùng với
tiếng rên rỉ khe khẽ, Hàn Tuyết cười dị thường gian tà, ác ý nói
lệch giọng đi, dùng thanh âm sốt ruột khó kìm nén nói: “Ai nha, ca ca
tốt của ta, chàng thật khỏe mạnh cường tráng a, người ta muốn rồi
nha, tới đi, tới đi thôi.”

Giọng nói kiều mị nũng nịu cố ý kéo dài kia
kích thích Hàn Chiến giật thót, trên cánh tay cường tráng nhanh chóng
nổi lên một tầng da gà, ngay cả lông tơ trên sống lưng cũng dựng đứng
cả lên, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống. Hàn Chiến bất đắc dĩ
không nói gì, thở ra một hơi, thật là tự tạo nghiệt không sống nổi
a. Hắn thậm chí quên mất nha đầu này vốn thù rất dai rồi, mà thủ
đoạn trả thù xảo trá như vậy, cũng không phải điều người thường có
thể tưởng tượng ra. Hai người từ nhỏ
cùng nhau lớn lên, hiểu biết lẫn nhau quá sâu sắc, đối phương thích
cái gì, ghét cái gì đều một hai rõ ràng. Nha đầu này dùng những
biện pháp như vậy đáp lễ, hắn nghĩ cũng mệt, chẳng lẽ không sợ sau
này làm hư Tiểu Hàn Chiến, nàng sẽ không có một tương lai “Tính
phúc” để hưởng sao.

Lúc này ở ngoài núi giả, mấy mỹ nhân kiều
diễm cùng đông đảo cung nữ thái dám quây quần hầu hạ, khoan thai đi
tới, mấy tiếng cười ra vẻ kiều mị mà bén nhọn kia làm cho hai người
đang đấu pháp trong núi giả phải run rẩy, Hàn Tuyết không nhịn được
nhe răng trợn mắt, bàn tay dùng sức xoa xoa cánh tay.

“Từ khi nào trong cung lại có loại yêu nghiệt
này? Thật may là Tuyết Nhi của ta không có tật xấu đó, Hoàng Phủ
đáng thương, ôm loại nữ nhân như vậy mà cũng ngủ được ư?” Khóe miệng
Hàn Chiến co giật, dùng sức thở một hơi, giải tỏa buồn bực trong
lồng ngực, vui mừng ôm chặt Hàn Tuyết.

“Thanh âm những người này lạ tai vô cùng, chẳng
lẽ là mấy vị nữ nhân bốn nước vừa tiến dâng?” Hàn Tuyết nhăn mày,
cố chịu đựng tiếng cười làm cho người ta lông tóc dựng đứng kia,
trong lòng thực là bội phục sát đất Hoàng Phủ Hạo Thiên, ngôi vị
hoàng đế này quả nhiên không phải người thường có thể đảm nhiệm,
nghĩ cảnh mỗi ngày đều chịu được cái loại ma âm tồi tàn này, ý
chí nghị lực thực kia thật có thể sánh ngang thần thánh.

“Hư! Mau nghe-----” Hàn Chiến vừa nhắc nhở, Hàn
Tuyết vội lấy lại tinh thần, im lặng lắng nghe.

Chỉ nghe thấy từ bên ngoài núi giả truyền đến
một giọng nữ kệch cỡm: “Sao vậy? Ngưng mỹ nhân hôm nay vẫn không chịu
ra ngoài sao?”

“Hồi bẩm Long mỹ nhân, tiểu nhân vừa mới đi
Ngưng Hương Các truyền lời thì đúng lúc đụng phải thái y đến chẩn
bệnh, nghe nói Ngưng mỹ nhân bệnh cũ tái phát, đang nằm trên giường
không dậy nổi. Tiểu nhân nghe thấy bên trong tiếng ho không ngừng, có
vẻ rất nghiêm trọng, nên liền trở về.” Tiểu thái giám Tiểu Hà Tử cơ
trí trả lời, hắn vốn là thuộc hạ cũ lúc hoàng thượng ở Đông cung,
sau khi mấy vị mỹ nhân vào cung, hắn cùng mấy người bạn bị phân phái
đến bên cạnh mấy vị mỹ nhân, ở bề ngoài, bọn họ trừ phụ trách hầu
hạ mấy vị mỹ nhân, công việc chủ yếu chính làm giám thị nhất cử
nhất động của các nàng.

“Thật không biết Băng Tinh quốc kia có chủ ý gì
mà lại phái một công chúa bệnh tật tới thông gia, chỉ bằng thân thể
của cô ta mà cũng muốn cùng chúng ta tranh đấu sao?” Hinh mỹ nhân của
Kim Sa quốc nhẹ phe phẩy quạt tròn, biếng nhác đùa bỡn mẫu đơn trong
vườn đang kỳ khoe sắc.

“Nhụy tỷ tỷ cũng không thể nói vậy, Ngưng Hương
tỷ tỷ chẳng những bộ dạng xinh đẹp, còn có một loại khí chất bi
thương hiếm thấy, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được
mà đau lòng thay nha.” Ngọc mỹ nhân nhỏ nhẹ nói, thanh âm ôn nhu tinh
tế tuy có vẻ như lơ đễnh nhưng lại thành công khiến hai vị mỹ nhân bên
cạnh nảy sinh căm thù với Ngưng mỹ nhân.

“Chỉ bằng cái loại ma ốm đó cũng dám cùng
chúng ta tranh giành hoàng thượng?” Long mỹ nhân trừng lớn đôi mắt
đẹp, khinh thường hừ lạnh nói. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìn
thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên, nàng đã bị thân thủ anh tuấn bất phàm kia
hấp dẫn, sau lần được ân sủng, lại càng thêm si mê không dứt, khí lực
tráng kiện của hắn, hoàng thượng là của một mình nàng, ai dám cùng
nàng tranh, chỉ có con đường chết.

Hinh mỹ nhân lấy quạt tròn che miệng, cười nham
nhở nói: “Hoàng thượng vừa trẻ tuổi, vừa khỏe mạnh cường tráng,
tinh lực lại tràn đầy, Ngưng mỹ nhân thân thể mảnh mai như vậy, cũng
đừng không chịu nổi mà ra đi luôn nha.” Nàng nói mà vẫn giữ kiều
thái tựa ôm tỳ bà nửa che mặt, làm cho cả đám cung nữ thái giám
nhìn mà đều si mê say lòng. Bất quá, hai người trong núi giả chỉ nghe
được thanh âm, giọng nói nữ tử này lộ ra một trái tim độc ác băng
giá không thôi.

Ngọc mỹ
nhân không dấu vết liếc nhìn Hinh mỹ nhân một cái, cũng giơ quạt tròn
lên che lấy nửa gương mặt, cúi đầu nhẹ giọng cười cười. Chẳng qua là
không ai nhìn thấy, lúc nàng cúi xuống, trong mắt nồng đậm khinh bỉ
cùng coi thường. Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn thì có vẻ ôn nhu đa tình
nhưng chính là đệ nhất lãnh huyết vô tình, huống chi các nàng mặc
dù trên danh nghĩa là thông gia mà đến, nhưng thật ra đều là tai mắt
cho nước mình ở Bích Lạc quốc, Hoàng Phủ Hạo Thiên sao có thể dùng
chân tình mà đối với các nàng? Đáng thương thay cho hai nữ nhân ngu
xuẩn này, ngay cả điểm này mà cũng nhìn không rõ, còn nghĩ muốn
trao tâm mình đi, nhất định mệnh sẽ không lâu dài.

Long mỹ nhân đôi mắt đẹp nguy hiểm nhíu lại,
lạnh giọng hỏi: “Hoàng thượng đã sủng hạnh qua nàng?”

Tiểu Hà Tử nghe vậy cơ trí tiến lên một bước,
cung kính khom lưng nói: “Hồi bẩm chủ tử, theo như tiểu nhân biết, sau
khi Ngưng mỹ nhân vào cung, chưa từng được hoàng thượng sủng hạnh qua.”

“Ah? Chuyện ngươi nói là thật?” Long mỹ nhân vui
mừng hỏi.

“Hồi bẩm chủ tử, cũng không biết có phải Ngưng
mỹ nhân này vận số không đủ hay không mà mỗi khi hoàng thượng lật
thẻ đỏ của nàng thì thân thể Ngưng mỹ nhân lại đột nhiên bất tiện,
chắc cũng tại bởi mang bệnh, vì thế từ hồi vào cung đến nay còn chưa
được hoàng thượng sủng hạnh qua.” Tiểu Hà Tử tiện đà tiến lên một
bước bẩm báo.

“Vì sao ngươi biết?” Hinh mỹ nhân miễn cưỡng
hỏi, cười như không cười nhìn Tiểu Hà Tử một cái, trong đôi mắt đẹp
tinh quang chớp lóe.

Tiểu Hà Tử nhanh nhẹn xoay người vái chào Hinh
mỹ nhân rồi mới cung kính trả lời: “Hồi bẩm Hinh mỹ nhân, sau nhiều
lần Ngưng mỹ nhân kia không thể thị tẩm, hoàng thượng đều lật thẻ
bài của chủ tử ta, vì vậy nô tài đặc biệt nhớ rõ.” Phi tần trong
cung tranh giành sao mà tàn khốc? Làm phận nô tài nhân cơ hội khơi mào
chiến tranh giữa các phi tần mà không khiến bản thân bị bại lộ, đây
cũng là một môn nghệ thuật.

“Tỷ tỷ phúc khí thật là tốt, chẳng những
được hoàng thượng sủng ái, đến ngay cả nô tài bên người cũng chu đáo
như vậy, thật làm người ta nhìn mà thấy ghen tị.” Ngọc mỹ nhân phe
phẩy quạt tròn, xinh đẹp hờn dỗi liếc nhìn Long mỹ nhân một cái,
thanh âm êm ái làm cho người ta như được hưởng gió xuân, khen ngợi Long
Diễm Nương mà lại làm cho người ngoài nhìn không ra là nàng cố ý,
thật sự là đã đạt tới cảnh giới nịnh hót cao nhất.

“Lời này của muội muội đã đề cao tỷ tỷ rồi,
hậu cung này ba ngàn giai lệ, ân sủng hoàng thượng chia đều, có ai mà
không được yêu? Có ai mà không được thương a?” Mặc dù ngoài miệng nói
thế, nhưng đắc ý trên mặt Long mỹ nhân cũng không sao che giấu được.

“Tỷ tỷ không cần khiêm nhường, hôm qua hoàng
thượng còn qua đêm ở chỗ tỷ tỷ không phải sao? Tiếng kêu của tỷ tỷ
đến cả Hinh Nhụy uyển của ta cũng nghe được một hai rõ ràng
đấy.”Hinh mỹ nhân giống như lơ đãng cười trêu nói, đóa hoa Mẫu đơn mới
vừa hái xuống kia đã bị bóp nát nhừ dưới ống tay áo.

“Ai nha, Nhụy muội muội ngươi thực đáng ghét a,
a ha ha......” Long mỹ nhân hờn giận cười nói, chẳng qua là tiếng
cười đắc ý bén nhọn lại khiến cho hai người trong núi giả một lần
nữa run lên. Không khỏi cùng nảy sinh chất vấn nghiêm trọng về ánh
mắt và trình độ thưởng thức của Long Dược quốc chủ. Đưa mỹ nhân tới
phân tán tư tưởng, chủ ý này đúng là tốt vô cùng nha, đầu óc chính trị không
phải là không tệ sao, thế mà không biết chọn đâu ra mỹ nhân này vậy? Tiếng cười
gì mà nghe như phù thủy, nửa đêm mà nghe phải chắc sẽ bị nữ nhân này làm cho
gặp ác mộng mất, không sợ dọa hoàng thượng đầu óc quay cuồng sao?

Hinh mỹ nhân che mặt, hiền hậu im lặng mỉm cười, quay
đầu nhìn về phía vườn hoa, chẳng qua một tia tàn nhẫn trong mắt cùng khóe miệng
vặn vẹo kia đã để lộ ra tâm tình chân thật của nàng. Nàng nghiễn răng nghiến
lợi từ đáy lòng thét chói tai: Tiện nhân, một trận chiến tranh giành sủng hạnh
nhất thời của hoàng thượng này, lại dám kiêu ngạo như thế, rõ ràng trong bốn
người tuổi Long Diễm Nương nàng là nhỏ nhất, lại cố tình bày đặt làm lớn, vọng
tưởng muốn đàn áp thân phận chúng ta một bậc? Mơ đi cưng! Ngươi cho rằng thi
triển mấy công phu cỏn con kia là có thể bò lên giường hoàng thượng sao? Ta
muốn ngươi phải chết không tử tế, thật không tử tế…

Ngọc mỹ nhân khẩu khí như buồn khổ thở dài, thanh âm
mang theo vô vàn hâm mộ nói: “Hai vị tỷ tỷ đều được hoàng thượng sủng ái vô
cùng, đâu có giống ta, chỉ may mắn được hoàng thượng chiêu dụ một lần, từ sau
đấy cũng chẳng thấy lật tới môn bài của ta nữa.” Nói đến chữ cuối cùng thanh âm
như nghẹn trong miệng, biểu tình đau khổ kia làm cho hai nàng đều tin là thật.

Long mỹ nhân nghe được lời này, khoe miệng hơi
nhếch lên, không sao che giấu được vui mừng cùng đắc ý, mà Hinh mỹ
nhân nghe vậy cũng nhìn nàng, dưới đáy mắt ngoài sự thoải mái còn
có một tia thương hại. Hai nàng trong lúc nhất thời không hẹn mà cùng
bớt làm cao, dùng những lời hay ý đẹp an ủi khuyên nhủ, làm Ngọc mỹ
nhân cảm động châu lệ rơi liên tiếp, khóc đến mức toàn thân hư nhuyễn,
cuối cùng chỉ có thể để thiếp thân thị tỳ dìu về cung nghỉ ngơi.

“Ngọc mỹ nhân này tâm cơ thật là lợi hại, lòng
dạ thật thâm sâu nha.” Hàn Tuyết nghe mà líu lưỡi thốt lên, “Long mỹ
nhân kia chẳng qua cùng lắm cũng chỉ là cái gối thêu hoa, Hinh mỹ nhân
tuy ngoan độc, nhưng tâm cơ toan tính mà đem so sánh cùng Ngọc mỹ nhân
kia thì thật sự đúng là một người trên trời, một người dưới đất,
bùn vẫn kém mây.” Nghe thanh âm tiểu thái giám vừa mới đáp lời, có
phần giống Tiểu Hà Tử bên cạnh hoàng đế ca ca a, sau này tóm hắn lại
hỏi qua tính tình bốn vị mỹ nhân kia là chắc nhất.

Ngọc mỹ nhân vừa rời đi, Long mỹ nhân cùng Hinh
mỹ nhân trừng mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng hừ lạnh rồi
dẫn đoàn cung tỳ thái giám của mình nghênh ngang rời đi

Sau khi nghe thấy hai tiếng hừ lạnh, giọng nói
dần dần cách xa, Hàn Chiến cầm lấy một tay Hàn Tuyết, lòng ưu tư
nói: “Trong ba người này, Ngọc mỹ nhân kia hiển nhiên là chọn thế ở
giữa mà tự bảo tồn bản thân, nữ tử này biết giấu tài, lấy lui làm
tiến, làm cho hai nàng kia ngao cò tranh nhau, mình ngồi chờ làm ngư
ông đắc lợi, thật sự là không đơn giản.”

Hàn Tuyết bị loại giọng nói mang chút sợ sệt
của Hàn Chiến chọc cười phá một tiếng, tức giận: “Ta quên mất chàng
vốn ghét nhất những nữ tử tâm cơ thâm trầm.”

Hàn Chiến giương mắt, an ủi hôn lên trán Hàn
Tuyết, “Nàng cùng họ tất nhiên là khác nhau, không thể đánh đồng
được.”

“Bất đồng chỗ nào, bàn về lòng dạ tâm cơ, chỉ
sợ Ngọc mỹ nhân kia vẫn kém ta một bậc nha.” Hàn Tuyết không phục
bĩu môi.

Hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra
kia, Hàn Chiến cười khẽ giải thích: “Đối với người tâm cơ thâm trầm,
ta đứng từ xa kính trọng là được, chỉ có nàng là ta rời bỏ không
được, cũng không muốn cách xa. Nếu đã rời không được, ta liền không
rời nữa, dứt khoát buộc cùng một chỗ với nàng, ngày ngày xem nàng
tính toán người khác cũng có điểm vui thú.”

“A!? Thì ra chàng coi ta là món đồ chơi hả?”
Hàn Tuyết cười giỡn giơ tay lên đánh cho hắn một cái.

Hàn Chiến ha ha cười, dựa trên vai Hàn Tuyết tà
khí nói: “Món đồ chơi à? Chủ ý này cũng không hẳn là sai.” Vừa
nói, bàn tay vừa không khách khí đặt lên một bên miên nhũ non mềm của
Hàn Tuyết, ôn nhu bóp nắn.

“Nha..... Cái tên sắc lang này, người ta nói
món đồ chơi không phải là ý này á.” Hàn Tuyết đỏ mặt, dùng sức
giật bàn tay Hàn Chiến đang tác quái trước ngực nàng xuống. Nhìn
động tác không chút kiêng kị của người này, dù ngu ngốc cũng biết
là hắn đang muốn cái gì rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui