Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử


Tả thứ trưởng là chức vị do Tần Hiếu Công đích thân sắp đặt từ khi Công Tôn Ưởng bắt đầu biến pháp.

Từ cấp thiên phu trưởng nhảy vọt lên tả thứ trưởng, tăng liền bốn cấp, khiến Tư Mã Thác kinh ngạc đến trố mắt, đứng sững hồi lâu mới kịp phản ứng, quỳ xuống bái lạy: “Mạt tướng tạ ơn sự cất nhắc của đại lương tạo!”“Tả thứ trưởng đại nhân, trước hết ta giao cho ngươi hai vạn bộ binh, để ngươi đích thân huấn luyện.

Có điều, cũng không thể hoàn toàn ‘quăng giáp bỏ trụ’.

Ngươi hãy triệu tập thợ mộc, chế tạo ra loại áo giáp gọn nhẹ.


Hãy nhớ, trên chiến trường, binh sĩ của chúng ta còn sống một người thì xác của kẻ thù sẽ tăng thêm một người!”Tư Mã Thác dõng dạc đáp: “Mạt tướng tuân lệnh!”“Còn nữa, loại đao của tộc Nhung không nên cứ thế mà dùng, cần phải cải tiến, để có thể đâm một nhát xuyên thấu cơ thể võ binh Đại Ngụy.

Tư Mã Thác, đối thủ của ngươi chỉ có một, chính là võ binh và kỵ binh của Đại Ngụy!”Tư Mã Thác đáp: “Mạt tướng tuân lệnh!”“Nghe nói gần đây có một dòng suối tên gọi Hàn Tuyền, ngươi biết ở đâu không?”Tư Mã Thác chỉ tay về một đỉnh núi ở phía nam: “Vượt qua đỉnh núi kia sẽ tới.”“Đi! Đưa ta tới đó!”Tư Mã Thác lập tức chọn ra vài tên lính thân tín, thay thường phục, đưa Công Tôn Ưởng tới suối Hàn Tuyền.

Hai canh giờ sau, họ đã trèo qua đỉnh núi, lọt vào trong một khe núi thâm u.Quả nhiên là một nơi tuyệt diệu! Núi biếc trùng điệp, chim hót hoa thơm, vài nếp nhà cỏ thấp thoáng dưới bóng tùng bách xanh rợp, thật thư thái lòng người.

Bên cạnh nhà cỏ có vài cây cổ thụ, tuy chỉ tầm một vòng ôm, song nghe nói đã vài trăm năm tuổi.Tư Mã Thác chỉ vào mấy gian nhà cỏ trong thung lũng phía xa, nói: “Dòng suối Hàn Tuyền chảy qua phía trước gian nhà cỏ.

Nghe nói trong nhà cỏ có một ông lão kỳ lạ sinh sống, là ẩn sĩ, tên gọi Hàn Tuyền Tử!”Công Tôn Ưởng gật đầu nói: “Biết rồi, các ngươi hãy đợi ở đây!”Nói đoạn, Công Tôn Ưởng sải bước tiến về phía mấy gian nhà cỏ.

Khi ông bước tới gần một gốc cổ thụ, từ trong nhà cỏ bước ra một một ông lão râu trắng phơ phơ.

Công Tôn Ưởng tiến lên một bước, vái dài mà nói: “Xin hỏi lão trượng, nơi này phải chăng có dòng Hàn Tuyền mà dân gian vẫn thường nhắc tới?”Ông lão râu trắng cũng vái đáp lễ, rồi chỉ về một phía, nói: “Xin khách nhân hãy xem!”Công Tôn Ưởng nhìn theo hướng chỉ, cách khoảng trăm bước, thấy một vạt nước suối trong vắt đang ào ào tuôn chảy.“Xin hỏi lão trượng, cớ sao lại gọi Hàn Tuyền?”Ông lão mỉm cười, chỉ vào dòng suối mà nói: “Suối này mùa hè vẫn lạnh như băng nên mới gọi Hàn Tuyền.

Thường uống nước suối này, có thể trừ bách bệnh, thọ tới ngàn năm.”Công Tôn Ưởng cười nói: “Thảo nào lão trượng lại dựng nhà ở đây!”Ông lão râu trắng khẽ lắc đầu: “Dựng nhà ở đây là Quan Doãn Tử, không phải lão hủ!”“Quan Doãn Tử?” Công Tôn Ưởng vô cùng kinh ngạc.


“Là người đã giữ Lão Đam tại Hàm Cốc để viết ra năm nghìn câu ‘Đạo đức’(9) đấy chăng?”Ông lão khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Sau khi Lão Đam cưỡi trâu xanh rời khỏi Quan Tây ba ngày, Quan Doãn Tử đột nhiên đốn ngộ mọi việc thế gian, bèn treo ấn, ruổi ngựa đuổi về tây.

Tiếc là lúc đó trời đã tối mịt, không còn nhìn thấy bóng dáng Lão Đam đâu nữa.

Quan Doãn Tử vô cùng hối hận, đã tìm kiếm khắp núi Chung Nam suốt nhiều năm trời, vẫn không thể tìm thấy Lão Tử.

Quan Doãn Tử biết Lão Tử không muốn gặp mình, thở than không ngớt, rồi dựng nhà cỏ ở đây trú lại.”“Nghe lão trượng nói vậy, phải chăng lão trượng là đệ tử cao tài của Quan Doãn Tử?”Ông lão râu trắng gật đầu nói: “Cuối đời Quan Doãn Tử nhận hai đồ đệ, một là lão hủ đây, và một là sư huynh Vương Hủ.

Ân sư quy tiên đã ba năm, sư huynh xuất sơn chơi tiên, chọn Quỷ Cốc ở núi Vân Mộng làm nơi cư ngụ, tự xưng là Quỷ Cốc Tử.


Lão hủ không nỡ rời xa nếp nhà cỏ của tiên sư, nên lưu lại đây, được chư tiên hữu gọi là Hàn Tuyền Tử!”Công Tôn Ưởng liền phủ phục xuống đất khấu đầu: “Hàn Tuyền Tử tiền bối, xin nhận của vãn sinh một lạy!”Hàn Tuyền Tử vội đỡ ông dậy: “Khách nhân là bậc tôn quý, lão hủ sao dám nhận?”Công Tôn Ưởng đứng dậy, trong lòng thoáng ngạc nhiên, thuận miệng hỏi luôn: “Vãn sinh chẳng qua chỉ là một thư sinh quèn, tiền bối dựa vào đâu mà nói là tôn quý?”Hàn Tuyền Tử mỉm cười nói: “Nhìn khách nhân thiên đình đầy đặn, phong thái phi phàm, tuyệt không phải hạng tầm thường! Chỉ là có khí đen tích tụ ở ấn đường, hẳn trong lòng có tâm sự lớn!”Công Tôn Ưởng kinh ngạc: “Tâm sự của vãn sinh quả không giấu nổi tuệ nhãn của tiền bối.

Có điều…”“Khách nhân theo lão hủ tới thảo đường trò chuyện được chăng?”Công Tôn Ưởng đi theo Hàn Tuyền Tử bước vào gian nhà cỏ, nhìn thấy mấy người dáng chừng là đệ tử ngồi trên chiếu, đều đang trầm tư tĩnh tọa.

Hàn Tuyền Tử dẫn ông đi qua hai gian nhà, bước vào hậu đường, hai người phân ngôi chủ khách ngồi xuống.

Một đệ tử trẻ tuổi bước vào, rót trà xong bèn lui ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận