Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử


Công Tôn Ưởng đứng dậy, chậm rãi tiến lại vị trí của mình, ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh, thấy đám đại quan như thái tử Doanh Tứ, thái phó Doanh Kiền, thượng đại phu Cảnh Giám, quốc uý Xa Anh ai nấy đều ngồi ngay ngắn, sắc mặt trầm trọng.

Xem ra, họ đã chờ đợi rất lâu.Tần Hiếu Công không ngẩng lên, nói với Công Tôn Ưởng: “Quả đúng như dự đoán của ái khanh, Ngụy Hầu đã viện cớ quả nhân không tới triều hội Mạnh Tân, chuẩn bị khởi đại binh!” Không đợi Công Tôn Ưởng tiếp lời, lại quay sang Cảnh Giám.

“Cảnh ái khanh, hãy mau nói rõ tình thế!”Thượng đại phu Cảnh Giám tiếp lời: “Theo vi thần dò la biết được, Ngụy Hầu chia quân ba lộ, trung lộ gồm mười hai vạn võ binh Đại Ngụy, năm trăm cỗ chiến xa, năm nghìn kỵ binh thiết giáp, chủ tướng là công tử Ngang, phó tướng là Long Giả.


Bảy vạn võ binh của công tử Ngang xuất phát từ Hàm Cốc: năm vạn võ binh và năm nghìn kỵ binh thiết giáp của Long Giả xuất phát từ Hà Tây.

Tả lộ là hai vạn quân Hàn, xuất phát từ Lạc Dương, chủ tướng là Nghi Dương lệnh Đường Thu; hữu lộ là hai vạn quân Triệu, xuất phát từ Tấn Dương, chủ tướng là Tấn Dương lệnh Triệu Báo.”Chưa tính quân Hàn, Triệu, chỉ riêng mười hai vạn võ binh Đại Ngụy đã đủ khiến người ta nghe tin mà xanh mặt.

Những người có mặt không ai thốt được câu nào, bầu không khí vô cùng trầm trọng.Tần Hiếu Công chậm rãi ngẩng lên: “Chư vị ái khanh, các khanh có kế sách nào đẩy lui quân địch chăng?”Doanh Kiền nện nắm đấm đánh “thình” xuống bàn, giận dữ rít lên: “Quân chó Ngụy, mối nhục Hà Tây còn chưa rửa được, hôm nay lại bức bách đến tận cửa, chẳng phải coi người Tần ta là phường vô dụng ư?”Doanh Tứ lại càng căm phẫn sục sôi, đứng phắt dậy: “Công phụ, nhi thần bất tài, xin dẫn một vạn tử sĩ đi trước quyết chiến với địch!”Tần Hiếu Công lừ mắt nhìn Doanh Tứ, Doanh Tứ thở phì phì ngồi phịch xuống.Tần Hiếu Công từ từ di chuyển ánh mắt sang quốc uý: “Xa tướng quân thấy thế nào?”Xa Anh vòng tay tâu: “Nước tới đất chặn, binh tới tướng đỡ.

Ngụy Hầu tuy khởi ba lộ đại quân, song hai nước Hàn, Triệu chưa chắc đã thật lòng xuất binh, chúng ta chỉ cần ứng phó với trung lộ, hẳn có cơ hội thắng lợi!”Hiếu Công khẽ gật đầu: “Được, nói tiếp đi!”“Võ binh Đại Ngụy trang bị ưu việt, khí thế dũng mãnh, giỏi dã chiến, giao chiến trực diện sẽ bất lợi với ta.

Song người Ngụy đi xa khỏi biên giới, lương thảo cung ứng khó khăn.

Ngược lại chúng ta kho lẫm dồi dào, ý chí sục sôi, chỉ cần kiên trì giữ thành, không tới ba năm, có thể khiến người Ngụy suy kiệt!”Hiếu Công nhìn sang Cảnh Giám: “Ý Cảnh ái khanh thế nào?”Cảnh Giám đáp: “Vi thần tán thành biện pháp của Xa tướng quân.


Chỉ còn cách cố thủ các thành.

Lính dã chiến của ta không đủ tám vạn, hơn nữa về kinh nghiệm và trang bị, đều thua xa võ binh Đại Ngụy, do vậy không thể liều lĩnh giao chiến.

Trước mắt địch mạnh ta yếu, nếu ta dùng kế vườn không nhà trống, cố thủ thành trì, vờn nhau với địch, có lẽ sẽ đẩy lui được quân Ngụy!”Sắc mặt Hiếu Công hơi giãn ra chút ít, đôi mắt mở tròn, đằng hắng thật mạnh, cất giọng uy nghiêm: “Chư vị ái khanh, quả nhân dốc sức lo toan việc nước đã mười năm, là vì cái gì? Vì một điều duy nhất: rửa mối nhục Hà Tây! Sáu mươi năm trước, người Ngụy chiếm đoạt Hà Tây của ta, bắt bớ thần dân của ta, ức hiếp ta tới tận ngày nay! Sáu mươi năm là thế nào? Là một vòng Giáp Tý! Là một luân hồi! Sáu mươi năm đã là quá đủ, quả nhân thực sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!”Bốn người Doanh Kiền, Doanh Tứ, Xa Anh, Cảnh Giám đều đồng thanh nói: “Chúa thượng, chúng thần thề chết chiến đấu với quân Ngụy, thu phục Hà Tây!”Tần Hiếu Công phẩy tay: “Chư vị ái khanh, quả nhân quyết định, dốc toàn lực nước Tần, quyết chiến với Ngụy một phen!”Hơn chục năm qua, đây có lẽ là lần đầu tiên Tần Công đưa ra một quyết định dứt khoát và nhanh chóng đến vậy trước việc trọng đại.


Trên đường từ núi Chung Nam trở về, kỳ thực Công Tôn Ưởng đã tính toán đến kế sách phòng ngự, song Tần Hiếu Công lại chưa hỏi ý kiến của ông, rõ ràng cho rằng thời cơ quyết chiến với Ngụy đã chín muồi.

Mà đây cũng chính là mối lo âu của Công Tôn Ưởng.

Đại địch trước mặt, quân chủ nôn nóng, ắt quốc thế lâm nguy.Công Tôn Ưởng vốn từ đầu tới cuối chưa nói câu nào, lúc này hai mắt đang khép hờ bất chợt mở choàng, ngẩng đầu nhìn Tần Hiếu Công, khẽ gọi: “Chúa thượng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận