Cung thành nước Ngụy tọa lạc ở vị trí hơi lệch về phía bắc so với trung tâm thành An Ấp, được dày công xây dựng suốt ba đời quân chủ Văn Hầu, Võ Hầu và Huệ Hầu, trông rất mực huy hoàng lộng lẫy, rất tương xứng với quốc thế bừng bừng lớn mạnh của nước Ngụy hiện tại.Trên bãi cỏ xanh trong hậu hoa viên cung Ngụy, Ngụy Huệ Hầu đang chân lướt như bay, thanh bảo kiếm trên tay vùn vụt xé gió, múa lên loang loáng.
Tỳ nhân nơm nớp đứng hầu bên cạnh, ánh mắt di chuyển theo đường kiếm của Ngụy Huệ Hầu.
Bảo kiếm của Ngụy Huệ Hầu càng múa càng nhanh, ánh mắt của tỳ nhân dường như không thể theo kịp đường kiếm, bèn đưa tay lên dụi mắt vài cái.
Ngụy Huệ Hầu chợt dừng lại, thu thế rất đẹp mắt, rồi thu kiếm về.Tỳ nhân lại dụi mắt: “Muôn tâu chúa thượng, hôm nay chúa thượng múa kiếm còn nhanh hơn hôm qua, lão nô nhìn mà hoa cả mắt.”Ngụy Huệ Hầu cười ha hả, tra kiếm vào bao, sắc mặt bí hiểm: “Lại đây, quả nhân nói cho ngươi biết một bí mật!”Tỳ nhân có vẻ sợ sệt, vội ghé sát tai lại.Ngụy Hầu im lặng một lát rồi nói: “Nếu ngươi chỉ nhìn thấy kiếm quang, không thấy quả nhân, thì ba quân đã đến lúc xuất chinh rồi!”Tỳ nhân lắp bắp: “Nhưng… vừa rồi lão nô đã không nhìn thấy chúa thượng!”Ngụy Huệ Hầu sững lại một thoáng, rồi lại cười: “Vậy sao? Thế thì ba quân nên xuất chinh rồi!”“Chúa thượng, thật vừa khéo! Long tướng quân mới từ Hà Tây trở về, đang ở điện phụ cầu kiến!”Ngụy Huệ Hầu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội nói: “Mau truyền tới thư phòng yết kiến!”Tỳ nhân tuân lệnh, bước ra ngoài truyền chỉ.
Hai nội thị đứng hầu bên cạnh liền tiến lại thay y phục cho Huệ Hầu.
Huệ Hầu đi về ngự thư phòng, vừa ngồi xuống, tỳ nhân đã dẫn quận thú(11) Hà Tây Long Giả bước vào đến sân.
Nghe tiếng chân bước, Ngụy Huệ Hầu vội đứng dậy ra tận cửa nghênh đón.Long Giả nhìn thấy Huệ Hầu ra sân đón, lập tức dập đầu khấu bái, miệng hô: “Mạt tướng Long Giả khấu kiến chúa thượng!”Ngụy Huệ Hầu rảo bước lại, đỡ Long Giả dậy, đưa ánh mắt thân thiết nhìn ông ta một lượt, chậm rãi nói: “Mấy tháng không gặp, Long ái khanh gầy đi nhiều quá!”Long Giả cảm kích nhìn Ngụy Huệ Hầu: “Chúa thượng, trông người cũng gầy đi!”“Phải rồi, phải rồi! Việc nước việc nhà, bận rộn chồng chất, quân thần chúng ta, muốn phát tướng cũng khó lắm thay!”Long Giả mắt ngấn lệ, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Vi thần thân phận hèn mọn, chết cũng không tiếc.
Chúa thượng long thể tôn quý, muôn lần xin bảo trọng!”Ngụy Huệ Hầu cười nói: “Bảo trọng! Quân thần chúng ta đều phải bảo trọng! Thế gian còn rất nhiều đại sự đang đợi chúng ta! Đi, vào trong nói chuyện!”Hai người bước vào thư phòng, cung nữ vội mang trà lại.
Hai người phân ngôi quân thần ngồi xuống.
Ngụy Huệ Hầu thân mật nhìn Long Giả: “Long ái khanh, lần này cho gọi khanh tới, không cần hỏi, hẳn khanh cũng biết là vì chuyện gì!”“Vi thần cũng vì chuyện này mà cầu kiến chúa thượng!”“Không giấu Long ái khanh, lần này phạt Tần, tuy quả nhân thấy phần thắng đã nắm trong tay, song ái khanh cũng biết, quả nhân không hề lỗ mãng.
Ái khanh trấn thủ Hà Tây nhiều năm, rất hiểu người Tần.
Quả nhân thực lòng muốn hỏi khanh, trận chiến này liệu nắm chắc được mấy phần thắng?”Long Giả do dự một lát: “Vi thần khó mà đoán chắc!”Ngụy Huệ Hầu sững người: “Khó mà đoán chắc? Ý ái khanh là trận chiến này không thể nắm chắc phần thắng?”“Muôn tâu chúa thượng, nếu mười năm trước phạt Tần, vi thần có thể cầm chắc tám phần thắng; năm năm trước phạt Tần, là sáu phần.
Còn hiện tại, vi thần chỉ có thể chắc được năm phần!”“Năm phần?” Ngụy Huệ Hầu sửng sốt.
“Mới chỉ mấy năm không giao chiến, lẽ nào quân Tần đã thành thần binh?”Giọng Long Giả đầy lo lắng: “Chúa thượng, chưa nói đến chuyện khác, vi thần chỉ nói một điều, nước Tần mười năm trước đổi ngựa lấy lương thực, nước Tần hiện nay đổi lương thực lấy ngựa; nước Tần mười năm trước có đất không có người trồng cấy, nước Tần hiện nay có người không có đất trồng cấy.
Chúa thượng thử nghĩ xem, một đất nước có người mà không đủ đất trồng, có dễ thảo phạt hay không?”.