Lời Công Tôn Ưởng nằm ngoài dự liệu của Ngụy Huệ Hầu.
Ngụy Huệ Hầu thoáng nghĩ ngợi, rồi đập bàn quát lớn: “Công Tôn Ưởng, là ngươi không hiểu lễ nghi, hay là thực lòng muốn làm loạn thần tặc tử?”Công Tôn Ưởng mỉm cười: “Bệ hạ vì đâu mà nói vậy?”Ngụy Huệ Hầu cười nhạt: “Công Tôn Ưởng, ngươi chớ khua môi múa mép.
Quả nhân hỏi ngươi, hai chữ ‘bệ hạ’ chỉ được phép dùng khi tham bái thiên tử, sao ngươi có thể tuỳ tiện xưng hô bừa bãi làm vậy?”Công Tôn Ưởng đĩnh đạc đáp: “Bệ hạ, Công Tôn Ưởng không hề nói bừa.
Thiên tử tức con trời, con trời đương nhiên là bậc minh chủ có thể cai trị thiên hạ, hiệu lệnh chư hầu.
Luận theo thiên hạ ngày nay, bệ hạ uy thế đủ để hiệu lệnh chư hầu, đức tài đủ để cai trị thiên hạ, cớ sao lại không thể xưng hai tiếng ‘bệ hạ’?”Ngụy Huệ Hầu thừa hiểu Công Tôn Ưởng nói vậy là có ý nịnh bợ, hoặc vì mục đích khác.
Tuy nhiên, dù gì đi nữa, những lời này quả thực nghe rất khoái nhĩ.
Ngụy Huệ Hầu đảo con ngươi một vòng, hơi ngả về sau, chậm rãi nói: “Hừm, xem ra ngươi quả thực không hiểu lễ nghi, quả nhân tạm không trách tội ngươi.
Nói đi, ngươi từ nghìn dặm tới đây hẳn không chỉ vì muốn gọi hai chữ ‘bệ hạ’!”Công Tôn Ưởng trong lòng đã có suy tính, lại dập đầu một cái, ngẩng lên nói: “Bệ hạ thánh minh! Công Tôn Ưởng nhận uỷ thác của Tần Công, tới vấn an bệ hạ.
Nước Tần tuy nghèo khó, không có mấy sản vật, song Tần Công vẫn phái vi thần tới cống tiến lên bệ hạ chút ít đặc sản đất Tần, mong bệ hạ không chê!”Ngụy Huệ Hầu mặt không đổi sắc: “Là đặc sản gì?”Công Tôn Ưởng ngoảnh ra phía cửa, hô to: “Dâng tiến cống phẩm lên bệ hạ!”Đoàn tuỳ tùng nước Tần đang đợi sẵn ngoài điện, nghe thấy tiếng hô của Công Tôn Ưởng, lập tức khiêng những hòm lễ vật kềnh càng bước vào trong điện, trên các hòm lễ vật nổi bật hai chữ “Tần cống”.Đám người khiêng hòm vừa lui ra, lại có chục thiếu nữ Tần uyển chuyển bước vào, quỳ xuống trước mặt Ngụy Hầu, dập đầu rồi đồng thanh lên tiếng: “Dân nữ khấu kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ long thể an khang, vạn thọ vô cương!”Khắp đại điện lặng phắc như tờ, dường như hết thảy những người có mặt đều kinh ngạc đến sững sờ trước những hành động của Công Tôn Ưởng.Công Tôn Ưởng hai tay dâng lên danh sách lễ vật.
Tỳ nhân nhận lấy, đặt trước mặt Ngụy Huệ Hầu.
Công Tôn Ưởng khấu đầu nói: “Số Tần nữ kia do đích thân Tần Công tuyển chọn từ trong dân gian, tuy nhan sắc chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thành, song cũng đàn hay múa giỏi, biết chữ hiểu lý, kính mong bệ hạ không chê.”Công Tôn Ưởng khẽ phẩy tay, đám Tần nữ từ từ rút lui.Nước Ngụy còn chưa khởi binh, nước Tần đã chịu khuất phục, kết cục này nằm ngoài dự liệu của Ngụy Huệ Hầu.
Ông ta không khỏi ngỡ ngàng, rồi như sực hiểu, bật ra một tràng cười lớn, ném đánh vèo tờ danh sách xuống đất: “Thứ nhất, quả nhân không thiếu những thứ này.
Thứ hai, không muốn cướp đoạt những thứ Tần Công yêu quý.
Công Tôn Ưởng, xem ra ngươi lại phải vất vả một phen, mau mang toàn bộ những thứ này về đi.
Những món tốt đẹp như thế, hãy để Tần Công hưởng thụ dần dần!”Công Tôn Ưởng đáp lời: “Bệ hạ, xin cho thần nói một lời! Những thứ này tuy nhỏ mọn, song là thành ý của Tần Công.
Vi thần nhận uỷ thác của Tần Công, tới đây dâng lên bệ hạ, nếu bệ hạ không nhận, vi thần trở về biết ăn nói thế nào với Tần Công đây?”Ngụy Huệ Hầu cười nham hiểm: “Hãy nói với Tần Công của ngươi, sớm biết như vậy sao trước còn làm?”Công Tôn Ưởng ra vẻ kinh ngạc: “Vi thần ngu muội, mong bệ hạ chỉ rõ!”Ngụy Huệ Hầu cười nhạt: “Quả nhân hỏi ngươi, một tháng trước Tần Công nhà ngươi đang làm gì?”Công Tôn Ưởng bình thản đáp: “Một tháng trước, Tần Công đang đi khắp nước Tần lựa chọn cống phẩm dâng lên bệ hạ.”Ngụy Huệ Hầu đập mạnh tay xuống bàn: “Lựa chọn cống phẩm cái gì? Quả nhân sớm đã nhận ra, Doanh Cừ Lương ngỡ mình đủ lông đủ cánh muốn bay lên trời rồi!”Công Tôn Ưởng làm bộ kinh hãi: “Bệ hạ giận dữ là vậy, vi thần thực sự không biết là bởi chuyện gì?”Ngụy Huệ Hầu lại cười nhạt: “Ngươi đã giả vờ không biết quả nhân sẽ nói cho ngươi nghe! Quả nhân mở hội triều kiến thiên tử ở Mạnh Tân, liệt quốc Trung Nguyên nô nức tới dự, duy có Tần Công nhà ngươi tự cao tự đại, cự tuyệt không đến là vì lẽ gì?”.