Công Tôn Ưởng cố ý thở phào một tiếng thật dài, rồi mỉm cười, chậm rãi nói: “Thảo nào suốt dọc đường đi, Công Tôn Ưởng thấy đao kiếm loang loáng, người xe rầm rập, cứ ngỡ các nơi đang mở hội săn bắn, nào ngờ lại là do bệ hạ nổi trận lôi đình!”Công tử Ngang cười khẩy: “Đại lương tạo, ông bất tất phải khua môi múa mép, hãy về cho mau, khoác giáp đội trụ dẫn binh lính quyết một trận sống mái với đại quân ta!”Công Tôn Ưởng quay sang công tử Ngang, vòng tay nói: “Thượng tướng quân nói đùa rồi! Võ binh Đại Ngụy đánh đâu thắng đó, thượng tướng quân lại là đệ nhất hổ tướng trong thiên hạ, Ưởng chẳng qua là một thư sinh quèn, nào dám đối đầu với thượng tướng quân dù là nửa chiêu nửa thức?”Công tử Ngang khoé miệng lại nhếch nụ cười nhạt: “Kể ra ngươi cũng biết điều! Mau về báo với Tần Công nhà ngươi, thiết quân Đại Ngụy giờ Ngọ ngày mai tế cờ, bảo hắn giơ sẵn đầu trên thành Hàm Dương đợi ta đến lấy!”Công Tôn Ưởng chuyển ánh mắt sang Ngụy Huệ Hầu: “Lẽ nào bệ hạ thực sự có ý phạt Tần, mà không muốn biết nguyên do vì đâu Tần Công không tới Mạnh Tân triều kiến thiên tử?”Ngụy Huệ Hầu cười nhạt: “Nói đi, lúc này quả nhân cũng không có việc gì gấp gáp, nghe cũng không sao!”“Thiên hạ hiện nay, Chu thất đã suy vi, ở nơi chật hẹp, chỉ còn cái hư danh ‘vương’ rỗng tuếch, đừng nói là Tần Công, chư hùng trong thiên hạ, liệu có ai thật lòng kính lễ Chu thiên tử?”Ngụy Huệ Hầu cười nhạo: “Nói như vậy, hoá ra chư hầu thiên hạ nên tới Hàm Dương triều kiến Tần Công mới phải?”“Bệ hạ nói đùa rồi.
Bậc vương dựa vào đức và lực để uy phục thiên hạ.
Nhìn vào chư hầu trong thiên hạ, người vừa có đức vừa có lực chẳng ai hơn được bệ hạ!”“Câu này là có ý gì?”“Đại Ngụy từ đời Văn Hầu đến nay, thực thi rộng rãi nền chính trị nhân đức, liên tiếp lập nhiều chiến công hiển hách, suốt mấy chục năm qua hùng bá Trung Nguyên, uy phục thiên hạ, liệt quốc Trung Nguyên đều kính sợ mà thần phục, thực chất từ lâu đã lãnh đạo quần hùng, là vị vương không vương miện trong thiên hạ.”Công Tôn Ưởng dừng lại, đưa mắt nhìn Ngụy Huệ Hầu.
Tuy sắc mặt Ngụy Huệ Hầu không chút cảm xúc, song cơ thể hơi ngả về phía trước, rõ ràng có ý lắng nghe.
Công Tôn Ưởng đã nhận ra, khẽ đặng hắng một tiếng, nói tiếp: “Không tính đến Man Sở phía nam, trong liệt quốc Trung Nguyên, Chu thất hữu danh vô thực, Chu thất hữu thực vô danh, sự thực rõ như ban ngày, không phải bàn cãi.”Ngụy Huệ Hầu ngồi thẳng người dậy, đặng hắng khẽ một tiếng, tiếp lời: “Công Tôn Ưởng, lời nói của ngươi chỉ là suy nghĩ của kẻ tiểu nhân.
Tuy thiên hạ danh không hợp với thực, song lễ nhạc vẫn còn, Chu thiên tử vẫn là chủ chung của thiên hạ, chư hầu thiên hạ trên danh nghĩa vẫn là thần bộc của Chu thất.
Quả nhân thân là thần tử của Chu thất, đương nhiên phải dốc lòng vì Chu thất, tận lực khiến thiên hạ hướng về nhân, lòng dân hướng về nghĩa, và vì sự an lạc của trăm họ.
Ngoài những điều đó, quả nhân không có vọng tưởng gì khác.
Những lời ngươi vừa nói bất luận có đạo lý đến mấy, đều không liên quan tới quả nhân.”.