Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử


Thích Quang ngạc nhiên hỏi: “Lễ vật hậu hĩnh như vậy, chắc hẳn hắn ta phải có yêu cầu gì chứ?”Ông chủ Lâm lại ghé sát tai Thích Quang thì thào.

Thích Quang càng kinh ngạc: “Sao cơ? Người này muốn gặp ông chủ? Ngươi không nói cho hắn biết ngươi chính là ông chủ ư?”“Tiểu nhân nói rồi, nhưng hắn khẳng định tiểu nhân không phải là ông chủ.

Hắn còn nói, nếu không gặp được ông chủ thực sự, hắn… hắn sẽ mang cả hòm lễ vật trở về.”Thích Quang ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thế này đi, ngươi gọi hắn lên đây!”Ông chủ Lâm tuân lệnh, chạy xuống lầu, loáng cái đã dẫn theo Sư Lý Tật cùng trở lên.


Thích Quang bước ra nghênh đón, vái dài mà nói: “Tại hạ Thích Quang, là ông chủ lầu Nguyên Hanh, không biết tiên sinh giá lâm, thất lễ không ra nghênh đón!”Sư Lý Tật nhìn đối phương từ đầu đến chân, rồi cung kính đáp lễ: “Tại hạ nghe nói quý quán khai trương nên chuẩn bị chút lễ mọn tới chúc mừng, xin Thích tiên sinh bẩm báo lên chủ nhân tửu lầu, tại hạ rất mong được diện kiến một lần!”Thích Quang âm thầm kinh ngạc, mặt hơi biến sắc: “Tiên sinh có việc gì, cứ nói với tại hạ là được!”Sư Lý Tật cười khẽ: “Tại hạ không quản nghìn dặm xa xôi tới bảo địa, chỉ mong được gặp mặt chủ nhân các vị một lần, lẽ nào không thể diện kiến?”Thích Quang suy nghĩ một lát, rồi dứt khoát: “Tiên sinh đã không tin tại hạ, xin mời về cho! Ông chủ Lâm, tiễn khách!”Sư Lý Tật cũng không trả lời, quay người bước đi luôn.

Không ngờ mới đi được vài bước, một giọng nói đã cất lên từ phía sau bức rèm: “Tiên sinh dừng bước!”Sư Lý Tật dừng lại, Trần Chẩn trong trang phục thường ngày từ trong gian mật thất bước ra.

Sư Lý Tật lập tức vái dài hành lễ: “Tại hạ bái kiến thượng đại phu!”Trần Chẩn nghe Sư Lý Tật gọi mình là “thượng đại phu”, trong lòng khẽ giật thột, nhưng lập tức trấn tĩnh lại ngay, cười hỏi: “Tiên sinh đây là…”“Tại hạ Sư Lý Tật, ngũ đại phu nước Tần!”Trần Chẩn trong lòng đã hiểu rõ ngọn ngành, khẽ vòng tay đáp lễ: “Trần Chẩn bái kiến ngũ đại phu!” Rồi nghiêng người lùi về sau rèm nhường đường.

“Ngũ đại phu, mời!”Hai người bước vào trong phòng, phân ngôi chủ khách ngồi xuống.


Trần Chẩn vòng tay, lập tức nói thẳng vào chuyện: “Sư Lý đại phu tới tệ quán, dường như không phải để chúc mừng!”Sư Lý Tật cũng vòng tay nói: “Đã không giấu được cặp mắt tinh tường của thượng đại phu, tại hạ đành phải thú thực.

Tại hạ được giao phó trọng trách tới đây thỉnh cầu thượng đại phu một chuyện!”Trần Chẩn cười cười, hỏi: “Là Công Tôn Ưởng giao phó phải không?”Sư Lý Tật khẽ lắc đầu.“Không phải Công Tôn Ưởng? Vậy là ai?”“Tần Công!”Trần Chẩn trong lòng sửng sốt, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Được Tần Công nể mặt, tại hạ vô cùng lo lắng.

Xin hỏi Tần Công giao phó chuyện gì?”“Xin thượng đại phu cứu đại lương tạo!”Trần Chẩn mỉm cười: “Sư Lý đại phu đùa thái quá rồi! Từ lúc bãi triều tới giờ, tính ra chưa quá hai canh giờ, Tần Công không thể biết chuyện đại lương tạo bị đem tế cờ nhanh chóng đến vậy! Dù có biết, lẽ nào sứ giả có thể mọc cánh mà bay tới?”“Không giấu gì thượng đại phu, trước khi tại hạ đi sứ, Tần Công đã đoán chắc Ngụy Vương bệ hạ sẽ giết đại lương tạo tế cờ, hơn nữa người duy nhất cứu được đại lương tạo, chính là thượng đại phu đây! Lúc sắp lên đường, Tần Công đã bí mật giao cho tại hạ một túi gấm, tại hạ chẳng qua chỉ hành sự theo kế sách mà thôi!”Trần Chẩn ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng lên nói: “Hậu lễ của Tần Công, xin Sư Lý đại phu mang về giúp! Đây là việc hệ trọng, tại hạ tài hèn sức mọn, e rằng không thể gánh vác nổi uỷ thác của Tần Công!”“Thượng đại phu chớ nên khiêm nhường! Tần Công nói: chỉ cần thượng đại phu có ý giúp đỡ, không có chuyện gì không làm được.

Tần Công còn nói, chút vàng này chỉ là lễ mọn ra mắt, sau khi việc thành Tần Công sẽ đền ơn hậu hĩnh! Tần Công xưa nay đã nói là làm, chắc hẳn thượng đại phu cũng đã nghe nói!”Trần Chẩn thở dài: “Chà, Tần Công cứ nhất quyết đẩy tại hạ vào chỗ khó! Thế này vậy, Sư Lý đại phu, xin hãy trở về dịch quán trước, đợi tại hạ tìm thời cơ đến khẩn cầu chúa thượng xem sao!”Sư Lý Tật vòng tay cung kính: “Tại hạ thay mặt Tần Công cảm tạ thượng đại phu!”Sư Lý Tật cáo từ ra về.


Thích Quang tiễn ra tận cửa, rồi vội vã quay trở lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Chẩn không chớp, miệng muốn nói gì đó song lại thôi.

Trần Chẩn hiểu Thích Quang muốn hỏi gì, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi chậm rãi nói: “Đã thấy chưa? Chẳng có hố nào không qua nổi! Ta đang muốn đi ngủ thì có kẻ mang gối tới!”Thích Quang thấy chủ nhân nói nhẹ như không, sắc mặt cũng giãn ra, song giọng vẫn đầy lo lắng: “Chúa công, còn việc cứu người…”Trần Chẩn nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, vẻ thờ ơ: “Cứu ai kia? Chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận