Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử


Công Tôn Ưởng biết Trần Chẩn không phục, bèn hỏi lại thay cho câu trả lời: “Dựa vào tài của Trần huynh, đáng lẽ đã phải ở ngôi tướng quốc.

Nhưng kỳ thực tới ngày nay, Trần huynh vẫn chỉ là một thượng đại phu hữu danh vô thực.

Nguyên do vì sao, Trần huynh biết chứ?”Lời nói quả nhiên đã đánh trúng chỗ hiểm.

Trần Chẩn trầm ngâm một lát, rồi ngẩng nhìn Công Tôn Ưởng: “Xin Công Tôn huynh chỉ giáo!”“Theo tại hạ thấy, có hai nguyên nhân.


Thứ nhất là vì lão tướng quốc ghen ghét tài năng, xem Trần huynh như kẻ thù, trước mặt quân chủ thường xuyên chèn ép, để tranh giành sự sủng ái của quân chủ.

Thứ hai, là do quân chủ!”Trần Chẩn ngả người về phía trước, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Ý huynh là sao?”“Tại hạ trước đây từng ở nước Ngụy nhiều năm, hiểu rõ quân chủ.

Tuy quân chủ rất mực hiền minh, song có một điểm tại hạ không phục, đó là dùng người thân không dùng người tài, dùng người kém không dùng người giỏi.

Ví như Bạch tướng quốc.

Tổ tiên của Bạch Khuê vốn là sủng thần của Văn Hầu, tiên phụ của Bạch Khuê với tiên quân Võ Hầu danh là quân thần, nhưng tình như huynh đệ.

Cũng chính nhờ vào quân chủ, Bạch gia mới có thể tự tung tự tác, giàu có nghiêng ngửa, leo lên tới chức khanh tướng.

Hay như Chu tư đồ, anh rể của Chu tư đồ là cựu tướng quốc Công Thúc Toạ, nếu luận về quan hệ thân thích, thì Chu Uy còn là bậc chú của quân chủ.

Hiện tại quân chủ trọng dụng hai người này, cho một người cai quản bá quan, một người cai quản bách tính.


Thử hỏi Trần huynh, nếu quân chủ không phải dùng người theo mối quan hệ thân thích, thì tại sao thực quyền trong triều chỉ nằm trong tay hai người này?”Trần Chẩn khâm phục, gật gù thừa nhận: “Phải, phải, Công Tôn huynh nói rất đúng!”Công Tôn Ưởng nhân đà nói tiếp: “Theo tại hạ biết, bá quan trong triều đều có quan hệ thân thích nội ngoại với Ngụy thất, duy có Trần huynh là dựa vào tài năng mà được trọng dụng.

Dùng tài leo cao, ắt có kẻ đố kỵ.

Đừng nói là Bạch tướng quốc, dù là Chu Uy, liệu ông ta ta có thực sự phục Trần huynh hay không? Hiện tại Trần huynh còn được quân chủ sủng ái, song vạn nhất có điều sơ sảy thì tình cảnh của Trần huynh chẳng phải là Ngụy như chồng trứng hay sao?”Trần Chẩn hít ngược một hơi khí lạnh, vươn người ra phía trước mà hỏi: “Theo Công Tôn huynh, hoàn cảnh hiện tại của tại hạ còn có thể cứu vãn chăng?”Công Tôn Ưởng mỉm cười, chỉ ra tử huyệt của Trần Chẩn: “Lời tại hạ nói, kỳ thực Trần huynh sớm đã hiểu rõ.

Nếu không, Trần huynh hà cớ phải mạo hiểm mở tửu lầu? Trần huynh là người mang chí lớn, nếu không phải vì muốn mở rộng việc kết giao, chẳng nhẽ lại là vì kiếm chút tiền cỏn con ư?”Nghe Công Tôn Ưởng nhắc tới lầu Nguyên Hanh, Trần Chẩn mặt cắt không còn hạt máu, một lúc lâu sau mới nói: “Công Tôn huynh có gì chỉ giáo, tại hạ xin được rửa tai lắng nghe!”“Trần huynh, thứ lỗi cho tại hạ nói thẳng, chỉ một tửu lầu này, e rằng còn lâu mới đủ.

Kẻ áo vải như chúng ta nếu muốn thăng tiến, ắt phải thấu hiểu lòng quân chủ, làm ra chuyện kinh thế hãi tục.


Như tại hạ năm xưa khi ở Ngụy có khác gì Trần huynh bây giờ, tuy dốc lòng tận tụy, song mãi vẫn không được trọng dụng, bất đắc dĩ mới phải sang Tần.

Sau khi sang Tần, tại hạ vắt óc suy nghĩ nhiều tháng trời, mới đoán ra được tâm tư của đương kim quân chủ, thôi thúc quân chủ biến pháp cải chế, vì thế ngày nay mới có được thành tựu vẻ vang.”Trần Chẩn gật đầu: “Theo Công Tôn huynh, hiện tại tâm tư quân chủ đang ở đâu?”Công Tôn Ưởng mỉm cười: “Người hiểu rõ lòng quân chủ, chẳng ai hơn được Trần huynh, Trần huynh hà tất phải hỏi câu này?”Trần Chẩn cũng cười mà nói: “Được trò chuyện cùng Công Tôn huynh, quả là một chuyện sảng khoái hiếm có trong đời!”Công Tôn Ưởng một lời trúng tim: “Trần huynh lần này nếu có thể thuận ứng lòng quân chủ, trợ giúp quân chủ hoàn thành vương nghiệp, không chỉ công lao sánh với Tử Nha, mà còn lưu danh sử sách muôn đời.”“Nếu được như vậy, đều là nhờ công của Công Tôn huynh đây!”“Là công của Tần Công! Tại hạ còn có một thỉnh cầu, mong Trần huynh giúp đỡ!”Trần Chẩn mỉm cười nói: “Chỉ cần giúp được, tại hạ sẵn sàng hiến chút sức mọn.”“Tại hạ từ lâu đã ngưỡng mộ danh tiếng thượng tướng quân, rất muốn kết giao.

Nghe nói thượng tướng quân và Trần huynh có mối quan hệ thân thiết, tại hạ muốn nhờ Trần huynh giúp cho việc này.”Sắc mặt Trần Chẩn bỗng tối sầm lại: “Ồ… Công Tôn huynh có lẽ không biết, thượng tướng quân một lòng muốn giết Công Tôn huynh để tế cờ, tại hạ vì cứu huynh ra đã khiến tướng quân giận dữ tới mức muốn băm vằm tại hạ thành muôn mảnh!”Công Tôn Ưởng cười ha hả mà nói: “Tại hạ đến đây cũng là vì chuyện này.

Trần huynh và thượng tướng quân vốn là tri kỷ, lần này nếu vì tại hạ mà căng thẳng, tại hạ sao dám yên lòng? Sư Lý đại phu!”Sư Lý Tật đang trò chuyện với Thích Quang ở phòng bên, nghe thấy tiếng gọi vội vã chạy lại.“Mang hai chiếc hòm trên xe lại đây!”Một lát sau, vài người khiêng theo hai hòm lễ vật tiến vào, sau khi đặt xuống, lập tức rút lui..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận