Lại nói về Bàng Quyên, sau khi lẩn khỏi nhà, bèn ra khỏi cổng thành bắc, đi thẳng tới cánh rừng ngoại ô, tìm đến một khu đất rộng rãi.
Sau khi luyện qua một lượt vài bài quyền pháp và kiếm pháp mới học được từ một phường võ ở Bắc Nhai, cảm thấy hài lòng, bèn quay về thành, định tới thăm sư phụ.
Không ngờ vừa bước chân vào phố Bắc Nhai, đã bị một kẻ xông ra chặn đường.Kẻ này mình hổ lưng gấu, cao to lực lưỡng, song khoé mắt bên phải hơi xếch lên, khiến người khác nhìn vào đã thấy khó ưa.
Bàng Quyên vòng tay hành lễ, đang định hỏi duyên do thì người này đã rút soạt kiếm ra, đặt ở bên đường, thủ thế giữa phố, nhìn bộ dạng này, rõ ràng là muốn thi thố với Bàng Quyên.Thời bấy giờ võ thuật thịnh hành, các đường phố trong thành An Ấp đều có võ quán, đấu võ giữa đường lại càng là chuyện bình thường.
Bàng Quyên mỉm cười, cũng không nói gì, tháo bỏ bảo kiếm, hơi vòng tay thi lễ, rồi cũng thủ thế giống kẻ kia.
Nhiều khách qua đường nhìn thấy có người tỉ võ, xúm đông xúm đỏ lại xem, không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt.Hai người di chuyển vòng tròn, rình thế tấn công.
Một lúc sau, Bàng Quyên chớp được sơ hở của đối phương, thình lình vung chân, tung cước đá thẳng vào bắp chân đối thủ.
Kẻ kia đã đề phòng từ trước, liền đưa tay đỡ.
Nào ngờ cước này chỉ là hư chiêu, khi sắp sửa đá đến nơi, đột ngột biến chiêu, quét đất phóng đi.
Đối phương trọng tâm hạ thấp, không mảy may đề phòng, hứng trọn cú đá quét của Bàng Quyên, chỉ nghe “huỵch” một tiếng, đã ngã nhào xuống đất.
Đám đông xung quanh hò la như sấm dậy.Kẻ này như thể diều hâu lật mình, đứng bật trở dậy, lao thẳng tới Bàng Quyên, song Bàng Quyên đã tránh kịp.
Hai người đòn qua miếng lại, nháy mắt đã đấu thêm vài hiệp nữa, Bàng Quyên lại chớp được thời cơ, quật ngã đối phương.
Năm lần bảy lượt như vậy, đối phương bị quật ngã hết lần này đến lần khác, đã phải tâm phục khẩu phục, ôm quyền mà nói: “Nhân huynh võ nghệ cao cường, Đinh Tam bội phục!”Bàng Quyên cũng ôm quyền đáp lễ: “Đinh huynh nhường nhịn, tại hạ Bàng Quyên mạo phạm, mong Đinh huynh lượng thứ!”Đinh Tam cười nói: “Bàng huynh chớ nói vậy! Người mạo phạm phải là Đinh Tam mới phải.
Thế này đi, giờ đã gần trưa, tại hạ muốn mời Bàng huynh chén rượu nhạt coi như tạ tội, mong Bàng huynh nể mặt!”Bàng Quyên vốn người hào phóng, tuy thấy Đinh Tam tướng tá khó ưa, song nói năng hào sảng, trong lòng cũng thấy cảm mến vài phần, lập tức ôm quyển mà nói: “Bữa rượu hôm nay, tại hạ xin mời Đinh huynh!”Đinh Tam tỏ vẻ không vui, cặp mắt tam giác lập tức xếch ngược lên, Bàng Quyên đành phải nhận lời.
Lúc này đám đông đã giải tán, hai người bèn nhặt kiếm lên, Đinh Tam đi trước dẫn đường, tiến về phía lầu Nguyên Hanh.Lầu Nguyên Hanh tuy gọi là tửu lầu, song kỳ thực là ổ bạc.
Khai trương chưa đầy nửa tháng, đã có vài người trong thành An Ấp chỉ qua một đêm trở nên giàu có, nhưng mặt khác, vài hộ khác lại nhanh chóng khuynh gia bại sản.
Hai loại tin đồn trái ngược này mau chóng lan truyền khắp nơi, tửu lầu đã trở thành đề tài bàn tán trong những lúc trà dư tửu hậu, người trong thành gần như không ai không biết.Hai người bước vào đại sảnh, vừa tìm được chỗ ngồi vừa ý thì tiểu nhị đã lăng xăng chạy tới.
Đinh Tam gọi đồ nhắm và một hũ rượu lâu năm.
Đợi một khắc, vẫn chưa thấy rượu và đồ ăn mang lên, Đinh Tam liếc nhìn khách khứa ra vào tấp nập, nói: “Hôm nay đông khách quá, chắc rượu thịt của chúng ta chưa có ngay được đâu.
Bàng huynh, chúng ta thử lên tầng trên xem sao!”Bàng Quyên từ lâu đã nghe đồn trên lầu có sòng bạc, trần thiết rất đỗi xa hoa, nghe Đinh Tam hỏi vậy, cũng nảy lòng hiếu kỳ, không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn đứng ngay dậy theo hắn lên lầu.Đinh Tam có vẻ rất thông thạo nơi đây, bèn dẫn Bàng Quyên lên tầng trên.
Bàng Quyên vui vẻ theo sau Đinh Tam, ngoặt trái rẽ phải vài lần, thì tới trước cửa một đại sảnh.
Vừa nhìn, Bàng Quyên bỗng thấy trước mắt sáng loà, cảnh tượng lộng lẫy hoa quý chưa từng thấy bày ra trước mắt.
Giữa đại sảnh là một bàn đánh bạc màu vàng sẫm rất lớn, vài công tử nhà giàu ăn mặc lịch sự ngồi quây quanh bàn, mỹ nữ nhà cái hai mắt lúng liếng, tay lắc xúc xắc dẻo quẹo.
Hơn chục con bạc hoặc đứng hoặc ngồi, mắt mở trừng, nhìn chằm chằm như dán chặt vào con xúc xắc trong tay mỹ nữ.Bàng Quyên ngó nghiêng một hồi, rồi hỏi Đinh Tam: “Ngồi quanh chiếu là những ai thế?”Đinh Tam suỵt khẽ một tiếng, nói: “Nói nhỏ thôi, đều là nhân vật tầm cỡ cả đấy! Đã thấy chưa? Người mặc áo trắng ngồi ở giữa kia là Bạch công tử của phủ tướng quốc, người mặc áo màu xanh ngồi bên trái là Ngô công tử của phủ tư nông, còn người mặc áo tím bên phải là Lương công tử của phủ tư mã.”“Đinh huynh, ta lại xem đi!”Đinh Tam gật đầu.
Hai người bước lại gần bên bàn, vừa dừng lại, hộp xúc xắc trong tay mỹ nữ nhà cái “cạch” một tiếng đã nằm yên trên bàn.
Hộp được nhấc lên trong tiếng kêu ré của đám con bạc, Bạch công tử cười hả hê, rú lên: “Ha ha ha, bản công tử lại thắng nữa rồi!”Ngô công tử, Lương công tử ngồi bên cạnh nét mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối, đẩy số vàng trước mặt về phía Bạch công tử.
Bàng Quyên liếc mắt nhìn, thấy vàng đã chất thành một đống lớn vàng rực, sáng loá phía trước Bạch công tử.Ngô công tử lắc đầu than thở: “Bạch công tử, tại hạ không chơi nữa đâu.
Hôm nay vận may không tới, nếu lại để thua nữa thì đến manh quần cũng chẳng còn mà về!”Đám người cười ồ lên, mỹ nữ nhà cái mặt đỏ ửng, người mềm nhũn, ngả vào lòng Bạch công tử, thỏ thẻ: “Ngô thiếu gia, thiếu gia ăn nói đáng xấu hổ chưa kìa!”Ngô công tử liếc nhìn mỹ nữ, cười hì hì mà nói: “Này Tiểu Đào Hồng, ngươi vừa gặp Bạch công tử, xương khớp toàn thân đã mềm nhũn hết lượt, đứng không vững nữa rồi phải không?”Tiểu Đào Hồng “hứ” một tiếng về phía Ngô công tử, lại uốn éo mấy cái nữa trong lòng Bạch công tử, tiếp tục nũng nịu: “Ngô thiếu gia, tiểu tỳ biết miệng thiếu gia không bao giờ nói được lời tử tế.
Thiếu gia còn nói nữa, tiểu tỳ không thèm nhìn đến thiếu gia nữa đâu!”Lương công tử đứng cạnh đó cũng dang rộng hai tay, nói với Bạch công tử: “Bạch công tử hôm nay gặp vận đào hoa, đến thần bạc như ta đây cũng chịu lép vế, càng chơi càng thua.”.