Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử


Ngụy Huệ Vương khởi binh đánh Tần, công tử Ngang lo gom lương thảo.

Bốn nước nhỏ Vệ, Lỗ, Tống, Trung Sơn không dám chậm trễ, mỗi nước đã chuẩn bị một vạn thạch quân lương.

Lương thực đã chuẩn bị đủ, song cụ thể là vận chuyển tới đâu, lại chưa nói rõ.

Bốn nước nhất thời lo lắng, phái sứ thần tới An Ấp hỏi dò.

Đám sứ thần sau khi tới An Ấp, không tìm thấy thượng đại phu Trần Chẩn, đành phải đi tìm tư đồ Chu Uy.Thấy sự việc liên quan tới quân sự liệt quốc, Chu Uy vội vã vào cung bái kiến quân chủ.


Chu Uy vào tiền cung, ra hậu cung, người trong cung đều nói quân chủ không có mặt.

Chu Uy đang băn khoăn lo lắng, bỗng gặp tỳ nhân nói rằng quân chủ đang thưởng lãm chim cảnh ở hậu cung.

Chu Uy vội vã theo tỳ nhân tới hậu cung, quả nhiên thấy Huệ Hầu đang cùng phu nhân chơi đùa với một con sáo mỏ vàng đậu trên cây lựu.

Nhìn thấy Chu Uy quỳ dưới bậc thềm phía xa, Huệ Hầu khẽ phẩy tay, phu nhân bèn tránh vào phía sau bình phong.

Huệ Hầu cười vang, nói: “Chu ái khanh, ái khanh tới vừa đúng lúc, quả nhân muốn cho ái khanh xem một bảo bối!”Chu Uy bái lạy lần nữa rồi đứng dậy.

Huệ Hầu bước lại gần, hồ hởi nắm tay Chu Uy kéo tới dưới gốc cây lựu, chỉ vào con sáo nói: “Ái khanh xem, đây là con sáo Nghĩa Cừ Quân tiến cống, rất tinh khôn!” Nói đoạn, quay về phía nó, “xuỳ” khẽ hai tiếng.

Con sáo nhìn chăm chú, rồi há mỏ kêu lên: “Tiểu nhân bái kiến đại vương!” Sau đó là ba tiếng khấu đầu, “cộp, cộp, cộp!”Chu Uy trong lòng kinh ngạc.

Nghĩa Cừ Quân xưa nay theo Tần.


Hễ Tần, Ngụy khai chiến, Nghĩa Cừ tất xuất người xuất ngựa cho Tần, do vậy bị nước Ngụy liệt vào hàng kẻ thù, xưa nay không có sứ thần lai vãng.

Nghĩa Cừ Quân vô duyên vô cớ, đột nhiên vào chầu, lại còn tiến cống lễ vật, quả thực không thể hiểu nổi.Huệ Hầu lại trêu đùa chim sáo một hồi, mới ngoái lại hỏi: “Ái khanh tới có việc gì?”Chu Uy bẩm báo: “Hồi bẩm chúa thượng, các nước Triệu, Hàn, Trung Sơn, Vệ, Lỗ, Tống mấy hôm nay liên tiếp phái sứ giả tới, nói là lương thực, binh mã thảo phạt Tần đã chuẩn bị xong xuôi, nóng lòng muốn hỏi chúa thượng lúc nào trưng dụng?”Ngụy Huệ Hầu hỏi lại: “Theo ái khanh, lúc nào trưng dụng thì thích hợp?”“Vi thần cho rằng, nếu phạt Tần, ngay lúc này có thể trưng dụng!”Ngụy Huệ Hầu ngẫm nghĩ một lát, rồi nhìn chim sáo, nói: “Ái khanh cũng thấy rồi đó, mấy năm qua người Tần nay đã khác xưa, không chỉ là khúc xương cứng, mà còn là khúc xương lớn.

Nếu chúng ta cứ khăng khăng đòi gặm, gặm không được, không chừng lại gãy răng.

Mấy hôm nay quả nhân suy nghĩ kỹ rồi, Tần Công đã biết sai, mong muốn thần phục, cớ sao quả nhân lại không thuận theo, lấy sức mạnh của họ mà dùng cho ta?”Dù Chu Uy đã đoán chừng từ trước, song vẫn cảm thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của Huệ Hầu.

Ngẩn ra một lát, Chu Uy mới chậm rãi nói: “Chúa thượng thánh minh.

Có điều vi thần vẫn có một mối lo canh cánh trong lòng, không biết có nên nói ra không?”“Ái khanh cứ nói!”Chu Uy liếc mắt nhìn con chim sáo mỏ vàng, rồi nói: “Chúa thượng, nếu người Tần chỉ đơn thuần quy phục thì không có gì đáng nói.


Tuy nhiên, Công Tôn Ưởng hẳn là muốn dấn thêm một bước, cực lực thôi thúc chúa thượng xưng vương, hẳn là có chuyện.

Vi thần cho rằng, nhìn vào thái độ của Công Tôn Ưởng, hành động của người Tần hẳn là còn có dụng ý khác.”Ngụy Huệ Vương nét mặt không vui, chẳng thèm quay đầu lại, chậm rãi nói: “Ái khanh nhắc nhở rất đúng! Về đi, hãy báo lại với sứ thần liệt quốc, nói là quả nhân cảm tạ họ!”“Vi thần tuân chỉ!”Chu Uy vừa đi, tỳ nhân bèn bước vào bẩm báo: “Chúa thượng, thượng tướng quân cầu kiến.”“Cho vào!”Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai cung nhân khiêng theo hai chiếc hòm gỗ bước vào trong sân.

Huệ Hầu đang ngạc nhiên thì công tử Ngang đã tiến vào, dập đầu sát đất: “Nhi thần khấu kiến quân phụ!”Ngụy Huệ Hầu nhìn chằm chằm vào hòm gỗ, hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Ngang Nhi, đây là gì vậy?”Công tử Ngang lại dập đầu: “Chỉ là mấy bộ trang phục, nhi thần muốn kính dâng lên quân phụ!”Ngụy Huệ Hầu thấy công tử Ngang đột nhiên tặng trang phục, vô cùng sửng sốt, nhìn công tử Ngang với vẻ nghi ngờ: “Trang phục ư? Ngang Nhi, mau mở ra xem!”Công tử Ngang đứng dậy, mở một chiếc hòm ra, chỉ vào vương phục, vương miện cùng đai hia trong hòm, nói khẽ: “Nhi thần may cho quân phụ vài bộ trang phục theo kiểu cách triều phục của Chu thiên tử, xin quân phụ xem thử!”Ngụy Huệ Hầu sững sờ, hết nhìn đám trang phục trong hòm, lại nhìn công tử Ngang, vẫn không nói năng gì.Công tử Ngang nhấc vương phục và vương miện lên đang định nói tiếp thì Ngụy Huệ Hầu đột nhiên sắc mặt sa sầm, quát lớn: “Bỏ xuống!”Công tử Ngang điếng người kinh hãi, vội vã buông bộ trang phục xuống, hai gối mềm nhũn, quỳ phục xuống đất.

Ngụy Huệ Hầu chỉ tay ra cửa: “Đi ngay!”Công tử Ngang mặt cắt không còn hạt máu, cứ quỳ tại chỗ, không biết phải làm sao.Ngụy Huệ Hầu quát lên với tỳ nhân: “Đuổi hắn ra ngay!”“Nhi thần cáo lui!” Công tử Ngang cũng đã choàng tỉnh, dập đầu liền vài cái, cuống quýt thoái lui..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận