Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử


Lúc này, chỉ còn lại một chỗ trống, chính là vị trí bên cạnh Chu thiên tử.

Công hầu có mặt đều biết, vị trí này đặc biệt dành cho Ngụy Hầu.

Là người chủ trì bữa tiệc, đáng lẽ Ngụy Hầu phải đến đầu tiên, song lại lề mề chưa tới, dụng ý tuy không nói ra, song mọi người đều ngầm hiểu.Phía bên ngoài hơn chục bước, nơi vốn dĩ là vị trí đội nhạc của thiên tử, giờ lừng lững hai hàng binh lính, toàn thân giáp sắt, toả ra làn khí sát phạt khiến ai nấy ớn lạnh.

Đứng oai phong lẫm liệt phía đầu hai hàng lính là thượng tướng quân công tử Ngang nước Ngụy.


Bầu không khí căng thẳng này trái ngược hoàn toàn với tiếng nhã nhạc đón khách vẫn dìu dặt từ phía đội nhạc của thiên tử ở bên ngoài hành dinh.Thấy mọi người đều đã yên vị, Trần Chẩn vẫy tay, nhạc đón khách lại tiếp tục cử lên.

Trần Chẩn không bỏ lỡ thời gian, dõng dạc hô vang: “Ngụy Hầu giá đáo!”Hai hàng lính “roạt” một tiếng lùi ra hai bên, chừa ra một lối đi rộng chừng ba bước chân.

Ngụy Huệ Hầu thủng thẳng tiến vào, sải bước trong tiếng nhạc, hướng về phía Chu thiên tử, quỳ xuống, song chỉ một lạy một dập đầu, cất giọng sang sảng: “Ngụy Anh khấu kiến bệ hạ!”Chu Hiển Vương trong lòng chùng xuống, song miệng vẫn nói: “Ái khanh bình thân!”Ngụy Huệ Hầu lại không đứng dậy ngay, vẫn dập đầu sát đất.

Chu Hiển Vương mặt hơi biến sắc, nhắc lại: “Ái khanh bình thân!”Ngụy Huệ Hầu không nhúc nhích, vẫn dập đầu sát đất.

Chu Hiển Vương đưa mắt nhìn khắp lượt chư hầu, song chẳng ai để ý tới Hiển Vương, hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ngụy Huệ Hầu.

Chu Hiển Vương ngần ngừ một lát, đành phải đứng dậy, bước xuống, đích thân đỡ Ngụy Huệ Hầu đứng dậy.Nhìn thấy cảnh tượng này, chư hầu đều đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một vẻ kinh ngạc.Chu thiên tử kéo tay Ngụy Huệ Hầu dắt tới chỗ ngồi, rồi cùng an tọa.

Nhã nhạc đón khách đã dừng.


Trần Chẩn vỗ tay, Công Tôn Diễn và một người hầu rượu bước vào, lần lượt rót rượu cho từng người.Thấy rượu đã rót xong, Ngụy Huệ Hầu cố tình đặng hắng lớn một tiếng, đám công hầu đều ngẩng nhìn về phía ông ta.Ngụy Huệ Hầu tuổi gần năm mươi, vóc dáng cao lớn, vạm vỡ như trâu mộng, khuôn mặt vuông vức, không giận đã uy.

Ngồi ở ngôi trên, Chu Hiển Vương trẻ hơn Ngụy Hầu cả chục tuổi chẳng khác gì một thư sinh yếu ớt, nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt càng khó lòng che giấu nỗi sợ hãi tận đáy lòng.Ngụy Huệ Hầu lại đặng hắng tiếng nữa, đưa mắt lướt nhìn khắp lượt hai hàng võ binh đang đứng phía sau chư hầu không xa, vờ sầm mặt xuống, lớn tiếng trách mắng: “Trần Chẩn, đám võ sĩ này là thế nào?”Trần Chẩn khấu đầu đáp: “Bẩm chúa thượng, là thượng tướng quân lo lắng cho sự an nguy của thiên tử, nên đặc biệt đưa tới hộ giá!”Ngụy Huệ Hầu nghiêm giọng hỏi: “Thượng tướng quân đâu?”Công tử Ngang dõng dạc đáp: “Có mạt tướng!”Ngụy Huệ Hầu nghiêm mặt: “Hôm nay thiên tử ban tiệc, quần thần vui vẻ, ngươi lại dẫn đám võ sĩ này đứng canh ở đây, thật mất hứng! Còn không mau lui ra.”“Mạt tướng tuân lệnh!”Công tử Ngang vội vẫy tay, cùng đám võ sĩ lui ra.Ngụy Huệ Hầu ngồi thẳng người, quét ánh mắt khắp lượt mười hai chư hầu, khẽ mỉm cười, vòng tay tạ lỗi: “Thời thế loạn lạc, chư vị công hầu đều là thân thể ngàn vàng, lại thêm bệ hạ thiên tử đích thân tới đây, Ngụy Anh vô cùng lo sợ, chỉ e xảy ra sơ suất, nên căn dặn chúng phải canh phòng nghiêm ngặt.

Nào ngờ chúng lại cẩn thận quá mức, làm kinh động đến chư vị!”Mười hai chư hầu đưa mắt nhìn nhau, ai nấy trong lòng hiểu rõ, nên chẳng ai dám nói lời nào.Ngụy Huệ Hầu lại vòng tay cung kính mà nói: “Được chư vị xem trọng, không quản đường sá xa xôi tới Mạnh Tân, Ngụy Anh vô cùng cảm kích!”Mười hai công hầu thấy vậy, đành phải vòng tay đáp lễ.

Chủ nhân thực sự của bữa tiệc là Chu Hiển Vương đã bị gạt sang một bên, vẻ mặt hết sức sượng sùng.

Ngụy Huệ Hầu như không nhìn thấy, nâng chén rượu lên mà nói: “Chư vị công hầu tề tựu ở Mạnh Tân, thiên hạ quy tâm, thực là đại sự trăm năm có một, đáng được chúc mừng! Nhân ngày lành cảnh đẹp, Ngụy Anh tạm thay thiên tử ngự tửu, cảm tạ chư công!”Nói đoạn, Ngụy Huệ Hầu ngửa cổ uống liền một hơi.Chư hầu nhìn nhau, thảy đều kinh ngạc.


Thái tử nước Sở Hùng Hoè ho lớn một tiếng, rồi e hèm liền vài cái trong cổ họng.

Triệu Túc Hầu, Yên Văn Công cũng húng hắng ho theo, trong tiệc bỗng chốc tạp âm hỗn loạn.Điền Tích Cương quay sang nhìn Hàn Chiêu Hầu, hạ giọng hỏi: “Tích Cương lần đầu triều kiến thiên tử, không hiểu lễ nghi.

Xin hỏi Hàn Hầu, rượu hôm nay, chén đầu tiên là ai uống?”Hàn Chiêu Hầu lắc đầu, nói khẽ: “Chiếu theo luật lệ, thiên tử ban rượu, chén đầu tiên đáng ra phải do thiên tử nâng lên kính trời, chén thứ hai kính đất, chén thứ ba cùng uống với chúng ta.”Điền Tích Cương gật đầu nói: “Đa tạ Hàn Hầu chỉ giáo! Tích Cương năm ba tuổi đã nghe câu ‘khách át quyền chủ’, nhưng tới hôm nay mới tận mục sở thị!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận