Chiến Thần Bất Bại


"Hửm?"

Bỗng Đường Thiên ngẩng đầu lên, hắn đứng dậy nhìn về phía cuối phố. Chỉ nửa giây sau Lăng Húc cũng cảm nhận được khí tức của đối phương, trong lòng gã thầm cảnh giác. Bàn tay nắm chặt ngân thương rồi đứng lên. Bất giác gã nhìn sang Đường Thiên, cảm giác của tên gia hỏa này thật nhạy bén!

Bản thân mình cũng chậm hơn hắn hẳn nửa giây!

Đừng nghĩ nửa giây này là ngắn ngủi, trong cuộc chiến của những cao thủ chỉ cần sơ hở trong một phần mười giây cũng đủ để bản thân bị rơi vào cảnh nguy hiểm rồi.

Tên gia hỏa này... không đơn giản!

Ánh mắt Lăng Húc nhìn về phía xa xa, trong lòng cảm thấy rất tò mò về đối thủ sắp tới. Với hiểu biết của gã về đại trưởng lão thì chắc chắn lão sẽ dùng thế đánh liên miên bất tận để đối phó với bọn họ.

Nhưng cho dù là như vậy thì trong lòng hắn vẫn không hề cảm thấy sợ hãi. Gió thổi lướt qua khuôn mặt gã làm những sợi tóc ngắn màu lam bồng bềnh như sóng biển khẽ lay động, đôi mắt màu vỏ quýt như bốc lên ngọn lửa chiến ý.

Một cuộc sống hoàn toàn mới đã bắt đầu, nếu được dùng một trận chiến để chào mừng thì làm gì có gì tốt hơn như vậy nữa...

Lão sư...

Trong lòng Lăng Húc ngập tràn cảm giác cảm động vì được sống một cuộc sống mới, trước mặt gã phảng phất như được ánh nắng ban mai rạng ngời chiếu sáng. Gã cũng không biết vì sao mà mình lại cảm động đến vậy, nhưng gã nhanh chóng dẹp bỏ cảm giác này sang một bên để chờ đợi trận chiến đấu sắp tới.

Khi bóng dáng đối phương xuất hiện, bỗng nhiên con ngươi trong mắt Lăng Húc co lại, sắc bén như châm, trong lòng hơi trùng xuống.

"Hoa thị huynh đệ!"

Bộ dáng như gặp đại địch của Lăng Húc làm Đường Thiên cảm thấy hơi giật mình, vội vàng hỏi: "Rất lợi hại sao?"

Người trả lời câu hỏi của Đường Thiên lại là Mục Lôi. Lúc này trên khuôn mặt sắt đá của gã là vẻ vô cùng tuyệt vọng, thanh âm của gã cũng trở lên khàn khàn: "Rất lợi hại! Bọn họ là đôi huynh đệ duy nhất tiến vào bảng xếp hạng năm mươi cao thủ đứng đầu Phỉ Lâm tinh!"

Tuy sắc mặt Cố Tuyết tái nhợt không một tia huyết sắc nhưng nàng vẫn ngồi yên tại chỗ không hề quá hoảng loạn.

"Bài danh trước năm mươi!" Sắc mặt Đường Thiên cũng trở nên ngưng trọng hẳn.

Trong bất cứ tinh cầu nào, có thể tiến vào danh sách năm mươi cao thủ đều là những kẻ vô cùng cường hãn. Tuy Phỉ Lâm tinh chỉ là một tinh cầu thấp nhất trong Hắc Hồn, nhưng trình độ bình quân của võ giả trong Phỉ Lâm tinh lại cao hơn Anh Tiên tinh tọa đã suy giảm thực lực rất nhiều.

Thế nhưng...

Bỗng hắn quay đầu lại hỏi một câu: "Bọn họ có lợi hại bằng Tề Á không?"

"Tề Á!" Lập tức tinh thần Mục Lôi khẽ chấn động, hắn bỗng nhớ ra Đường Thiên chính là người chạy thoát khỏi tay Tề Á.

"Ồ!" Ánh mắt Đường Thiên nhàn nhã khóa cứng Hoa thị huynh đệ lại. Trong lòng không hề cảm thấy có chút sợ hãi nào, chỉ có chiến ý đang hừng hực thiêu đốt: "Đúng là đáng tiếc, ta luôn mong đợi được giao thủ với Tề Á lần nữa."

Mục Lôi ngơ ngác nhìn Đường Thiên, gã bị lời nói đầy cuồng vọng của Đường Thiên chấn trụ rồi.

Mong được giao thủ cùng với Tề Á... Câu nói này trong mười năm trở lại đây, toàn bộ Phỉ Lâm tinh, chưa có ai dám nói ra!

Cái tên gia hỏa này... Thật là cuồng vọng mà!

"Lại còn Tề Á nữa sao?" Lăng Húc cười nhạt: "Trước hết cứ suy nghĩ tìm cách đối phó tình huống trước mắt đã. Hai con gấu chó kia chẳng phải gấu chó bình thường đâu! Với thực lực lúc này của ngươi chưa biết chừng bị đánh cho té đái ấy chứ."

Đường Thiên trả lời lại một cách mỉa mai: "Bại tướng thì đứng một bên hóng gió đi, ủa, sao chân của ngươi lại run thế? Sách sách, nếu ngươi sợ thì lui về phía sau đi, Nha Nha sẽ bảo vệ ngươi."

"Đánh rắm! Ai run sợ hả?" Lăng Húc giận tím mặt: "Ta mà sợ sao? Chỉ bằng hai cái tên này mà cũng làm ta sợ sao? Ta chỉ cần một tay cũng đủ đánh cho bọn chúng vãi đái ra quần!"

"Nói hùng hồn lắm! Rất có khí phách!" Đường Thiên vỗ tay, trên mặt đầy vẻ vui mừng hớn hở : "Thân là lão đại, ta rất thưởng thức ngươi. Ngươi muốn tên bên trái hay là bên phải? Ta cho ngươi chọn trước, miễn sau này ta cứu viện ngươi thì ngươi lại mượn cớ này lọ."

"Cứu ta?" Lăng Húc nghe thấy vậy con mắt liền đỏ sọc lên : "Ngươi nói ta thất bại sao? Ngươi mà cũng có trình độ cứu ta sao? Đi nào, chúng ta đánh trước một trận đã, quyết đấu! Nói cho ngươi biết, ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt từ lâu rồi!"

Cố Tuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bắt đầu nội chiến.

"Không!" Đường Thiên vươn một ngón tay ra rồi nhẹ nhàng lắc lắc: "Trước mắt có sẵn một trận cá cược rất công bằng. Ngươi và ta mỗi người chọn một tên, người nào đánh bại đối thủ trước thì người đó thắng, ngươi thấy thế nào? Tiểu Húc Húc, có dám cá hay không?"

Không đợi Lăng Húc kịp mở miệng, Đường Thiên đã dùng ngón tay cái chỉ vào mặt mình, dùng cái vẻ mặt rắm thối nói : "Tiểu Húc Húc, phải biết dũng cảm đứng lên chiến đấu như thiếu niên như thần đi!"

"Cút!" Lăng Húc nổi giận.

"Phẫn nộ không giải quyết được vấn đề đâu thiếu niên." Ánh mắt Đường Thiên sáng ngời dán chặt vào hai người đang đi tới, sắc mặt lạnh băng phun ra bốn chữ: "Ta trái, người phải."

Lời nói của hắn còn chưa dứt, Lăng Húc đã lao lên.

"Mục đại thúc, ngươi chú ý đề phòng những người khác đánh lén."

Đường Thiên cũng không quay đầu lại. Đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào Hoa Sa bên tay trái, chiến ý trong lòng bùng cháy.

Ngay cả Hoa Sa mà không thắng nổi thì lấy tư cách gì để khiêu chiến Tề Á chứ?

Mục tiêu của ta, chính là Tề Á!

Đến đây nào đại cẩu hùng, để thiếu niên như thần lãnh giáo bản lĩnh của ngươi!

Thân hình của Đường Thiên giống như một tia chớp, lao về phía Hoa Sa!

※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� �� �※※※※※※※※※※※※※

Mắt thấy hai người Lăng Húc và Đường Thiên đang lao tới, khuôn mặt Hoa Dung vẫn cứ hờ hững, chỉ lộ một nụ cười mang đầy vẻ trào phúng và vui mừng : "Quả là nhìn không ra hai vị tiểu bằng hữu của chúng ta lại có dũng khí như vậy."

"Giết bọn họ." Hoa Sa âm trầm nói.

"Không, không, không, chúng ta lên bồi bọn họ chơi đùa thật vui vẻ mới đúng. Lâu lắm rồi không gặp được tiểu bằng hữu có dũng khí như vậy." Đôi mắt Hoa Dung hơi nheo lại mang đầy vẻ trêu đùa: "Chỉ những tiểu bằng hữu như vậy mới làm cho ta có hứng thú chơi đùa."

Hoa Sa lắc đầu, thanh âm vẫn đầy âm trầm nói: "Ta không thích chơi đùa."

"Được rồi, được rồi." Sắc mặt Hoa Dung đầy vẻ bất đắc dĩ : "Ngươi cứ tùy tiện, thế nhưng không nên đoạt con mồi của ta."

Đột nhiên ngữ khí của gã trở lên lạnh băng : "Hắn gọi cái gì ấy nhỉ? Lăng Húc sao? Nghe nói hắn là một thiếu niên thiên tài rất có tiềm lực đó, không có việc gì hưng phấn bằng việc tự tay vùi dập thiên tài."

Ầm!

Mặt đất rung lên cắt ngang lời nói của Hoa Dung, gã quay sang nhìn đầy bất mãn. Động tĩnh vừa nãy là do Hoa Sa tiện tay ném song đầu lang nha bổng lên mặt đất mà thành.

Tính cách của hai vị huynh đệ này khác nhau rất nhiều. Hoa Dung vô cùng khôn khéo và xảo trá, so ra thì Hoa Sa lại sở hữu cái đầu chất phác hơn gã nhiều lắm. Nhưng Hoa Sa có thần lực trời sinh, hơn nữa lại có thiên phú về mặt võ kỹ cực kỳ xuất sắc, khi chiến đấu thì giống hệt như một con dã thú vậy.

Hoa Sa dùng một tay nhấc song đầu lang nha bổng lên, bàn chân to lớn bắt đầu tăng tốc chạy nhanh về phái trước.

Ầm ầm, ầm ầm!

Thân hình to lớn như tòa núi nhỏ cộng thêm chiếc lang nha bổng cực kỳ nặng nề khiến mỗi bước chạy của Hoa Sa đều làm cho mặt đất rung lên bần bật.

"Thật là vội vàng quá." Hoa Dung khẽ lắc đầu, gã cũng chẳng còn biện pháp nào với đệ đệ của mình, nhưng chỉ sau đó một khắc, thân hình của gã đã biến mất khỏi chỗ cũ.

※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� �� �※※※※※※※※※※※※※

"Lăng Húc và tên tiểu tử kia điên rồi sao? Vậy mà bọn hắn còn dám xông lên!" Cố Vũ ngơ ngác nhìn về cuối phố, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Trên mặt Cố An Hùng cũng đầy vẻ bất ngờ.

Không chỉ có riêng gì bọn họ, mà trên mặt tất cả địch nhân quan tâm đến trận chiến này đều mang vẻ không thể tin nổi vào mắt mình.

"Trời ạ? Vậy mà bọn họ còn không chạy!"

"Chẳng lẽ bọn họ không biết đến Hoa thị huynh đệ sao?"

"Có khả năng như vậy, trước đây ta cũng chưa gặp qua bọn họ..."

"Mau nhìn, mau nhìn! Hắn, bọn họ đang chủ động xông lại gần kìa!"

"Không cần phải nhìn, mười chiêu, ta cá với ngươi là bọn hắn chỉ chống đỡ được mười chiêu. Có ai dám cá với ta không?"

"Ta cá là năm chiêu!"

...

Khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn, đồng thời những thanh âm nghị luận cũng dần im bặt.

Đây là một cuộc chiến không thể nào quên được, cường giả xếp hạng trước năm mươi trong toàn Phỉ Lâm tinh có thể nói là đã đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống cả Phỉ Lâm tinh. Những cái gọi là cao thủ thành Hắc Sơn trước mặt những cường giả có cấp bậc như vậy đều trở lên nhỏ nhoi yếu ớt như một con búp bê vải. Lăng Húc là người có tiền đồ ngời sáng, nhưng mà hiện tại, gã chỉ có thể hoành hành ở thành Hắc Sơn mà thôi.

Lúc này bất giác mọi người đều nín thở, ánh mắt của tất cả đều quay sang nhìn chằm chằm vào Hoa thị huynh đệ. Trong mắt bon họ đều ánh lên vẻ cực kỳ mong đợi, đồng thời trong lòng tất cả đều không hề hoài nghi về một kết quả tất yếu của trận chiến này. Chẳng qua bọn họ chỉ muốn tận mắt nhìn thấy những đỉnh cấp cường giả của Phỉ Lâm tinh chỉ có tồn tại trong truyền thuyết thường ngày khó có thể gặp được này sẽ dùng phong thái hoa lệ như thế nào để chiến thắng!

Khoảng cách của hai bên không ngừng rút ngắn, làm cho người ta không dám thở mạnh.

Hoa Dung đang chạy cũng bắt đầu thả lỏng cổ tay, côn đồng trong tay khe lay động. Vẻ ung dung trên mặt cũng từ từ tan biến, và thay thế vào đó là sát khí vô tận dần bốc lên, chiếc côn đồng nặng nề trong tay gã phảng phất chỉ nhẹ như cánh ve sầu, rung lên kịch liệt.

Hoa Sa kéo lê lang nha bổng, thân hình tựa như một con dã thú khổng lồ của gã kéo lê lang nha bổng ở phía sau cọ lên mặt đất tạo ra vô sô đóa hoa lửa sáng chói mắt. Gã liên tục kéo dài con đường lửa này ầm ầm lao về phía trước!

Cho dù chỉ đứng ngoài nhìn vào nhưng khí thế điên cuồng và sát khí ngập trời của Hoa thị huynh đệ vẫn khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ thất sắc.

Trong tất cả những người có mặt, không ai có thể giữ được vẻ bình tĩnh trước thế công khủng khiếp như vậy.

Đây chính là cường giả cấp bậc cao cấp nhất sao...

Hai bóng người nằm trên phương hướng mà hai Hoa thị huynh đệ xông tới trở lên nhỏ bé đến mức chẳng đáng kể gì vì bọn họ quá nhỏ yếu

Căn bản hai bên không nằm trong cùng một cấp bậc!

Bọn họ phảng phất như nhìn thấy trước cảnh tượng một giây sau, Lăng Húc và Đường Thiên giống như hai cọng rau thiu bị Hoa thị huynh đệ đánh tan triệt để.

※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� �� �※※※※※※※※※※※※※

Cho dù trước mắt là khí thế khủng khiếp đang tới gần nhưng thân hình Đường Thiên vẫn có khuynh hướng tiến về phía trước. Hắn vẫn ngẩng cao đầu như trước. Hình ảnh Hoa Sa với thanh thế kinh người kèm theo sát ý điên cuồng có thể nghiền nát tất cả những vật cản đường thành bột phần dần lớn lên trong tầm mắt hắn. Cảm giác vô cùng nguy hiểm liên tục dấy lên trong lòng hắn, trực giác của hắn đang cảnh báo hắn.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn không hề dao động!

Ánh mắt hắn khóa chặt bóng người như tên bao chúa điên cuồng kia lại, tiếng gió rít bên tai hắn giống như tiếng ô ô của kèn lệnh, thúc giục hắn tiến lên!

Chiến ý và máu nóng đang sôi lên giống như nước đang sôi vậy. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Đánh bại hắn!

Ý niệm này trở lên vô cùng cường liệt trong đầu Đường Thiên, cường liệt đến mức gần như hắn phải lên rống hận để phát tiết.

Tốc độ của hai bên rất nhanh, giống như hai ngôi sao băng trực tiếp va chạm vao nhau!

Cảnh tượng xung quanh trở lên mơ hồ, trong mắt hắn chỉ còn lại động tác của Hoa Sa mà hắn miễn cưỡng lắm mới có thể nắm bắt được. Bỗng dưng, đồng tử trong mắt Đường Thiên co lại, hắn nhìn thấy cổ tay Hoa Sa khẽ động.

Chính là lúc này!

Không chút do dự, Đường Thiên dùng tất cả lực lượng mình có đem chính bản thân mình búng tới!

Không sai, chính là búng tới!

Đúng vào thời khắc cuối cùng, khi Đường Thiên đạp mạnh lên mặt đất, thì thân hình hắn đột nhiên biến mất giống như một viên pháo bay ra khỏi nòng.

Con ngươi của Hoa Sa bỗng co lại, khoảnh khắc Đường Thiên hoàn thành bước cuối cùng này cũng trùng hợp với lúc gã xuất ra lang nha bổng, mọi việc diễn ra quá nhanh và chính xác khiến hắn không kịp biến chiêu.

Lang nha bổng mang theo sát khí ngập trời kéo theo một đường hoa lửa chói mắt kéo dài từ đùi phải của hắn xéo lên trên.

Không tốt!

Sát ý điên cuồng trên mặt Hoa Sa đột nhiên khựng lại.

Một bóng người thong dong chậm rãi mang theo khí thế lạnh lẽo sắc bén đến cực điểm bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt Hoa Sa giống như giữa hư không trống rỗng đột nhiên xuất hiện một ngọn đao sắc bén và điểm xuất hiện chính là ở phía dưới chân trái của gã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui