" Không Mộc Thung "của Đường Thiên tiến bộ nhanh chóng, " Không Mộc Thung "cấp hai phần lớn đều là bộ pháp, chỉ có phần kỹ xảo đề khí cực kỳ cơ bản, độ khó khi tu luyện hoàn toàn không lớn, cũng tương tự nó là Phiêu Chưởng.
Đường Thiên tu luyện" Không Mộc Thung "rất tập trung, bộ pháp là mặt yếu kém của hắn, đối với cận chiến, tầm quan trọng không nói cũng hiểu.
Phiêu Chưởng không tiêu tốn của hắn bao nhiều thời gian, hắn tu luyện Phiêu Chưởng chỉ là để tu luyện " Toái Ảnh Chưởng "cấp ba.
Tất cả thời gian khổ tu của Đường Thiên đều trút hết vào " Tiểu Băng Quyền ". Chiêu" Đại Tuyết Băng "của Thạch Đầu đại ca khiến hắn cực kỳ ấn tượng.
Một quyền đó thật quá mạnh mẽ!
Mạnh mẽ tới mức cho dù đến tận bây giờ, khi hồi tưởng lại trong lòng Đường Thiên vẫn thầm run rẩy.
Lần đầu tiên Đường Thiên có cảm giác khát khao với một loại võ kỹ như vậy. Đó là sức mạnh, sức mạnh cường đại thật sự! Nếu mình có thể học được" Đại Tuyết Băng ", vậy chắc chắn trông sẽ rất ngầu, vô cùng ngầu!
Thời gian khổ tu trước kia, tuy từ đầu đến cuối hắn chưa từng thư giãn song chủ yếu vẫn là cắn răng kiên trì. Nhưng lần này dường như trong cơ thể hắn có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Hắn liều mạng tu luyện, tất cả thời gian khổ tu đều trút hết vào việc tu luyện Tiểu Băng Quyền.
Độ khó khi tu luyện " Tiểu Băng Quyền " lớn hơn so với " Thiểm Quyền " nhiều lần. Muốn tu luyện tới mức hoàn mỹ cần hoàn thành bốn trăm ngàn lần " Tiểu Băng Quyền ", đây đã là gấp hai " Thiểm Quyền " rồi. Còn tu luyện được tới" Đại Tuyết Băng "còn cần tới một triệu lần " Tiểu Băng Quyền ". Truyện Tiên Hiệp -
Nếu không phải tận mắt chứng kiến uy lực của" Đại Tuyết Băng ", Đường Thiên không khéo đã bỏ qua. Một triệu lần, vậy phải tu luyện tới lúc nào?
Thế nhưng hiện giờ, Đường Thiên chỉ cảm thấy đầy nhiệt huyết.
Chẳng phải chỉ một triệu lần thôi sao? Một triệu lần " Tiểu Băng Quyền "mà đổi được sát chiêu mạnh mẽ như vậy, lời to!
Tấm thẻ màu vàng trên cánh cửa ánh sáng hắn đã thấy, một góc tường khói bị " Thiểm Điện Sát "đánh tan, hắn cũng đã thấy, thế nhưng giờ trong đầu Đường Thiên lại chỉ phủ đầy " Đại Tuyết Băng "!
Sương mù bị đánh tan đi một góc, lộ ra một khoảng đất nhỏ.
Hóa ra có thể đánh tan sương mù.
Đường Thiên ngạc nhiên một chút, sau đó lại vùi đầu vào tu luyện " Tiểu Băng Quyền " điên cuồng. Có lẽ nó có rất nhiều bí ẩn, thế nhưng trong mắt Đường Thiên, lúc này không gì hấp dẫn bằng " Đại Tuyết Băng ".
Hai mươi ngày tu luyện, thêm vào khổ tu, " Tiểu Băng Quyền " của Đường Thiên đã lên tới mức tám mươi ngàn lần.
๑๑۩۞۩๑๑
Hàn Băng Ngưng lại theo thói quen ngày thường tới Bích Chiểu Trúc Hải. Hội võ Tinh Phong sắp tới, nàng phải dùng tất cả thời gian còn lại để tu luyện khinh công. Nàng chủ tu kiếm pháp, kiếm thuật " Vũ Lâm Linh " mỹ lệ tinh xảo khiến nàng trở thành cao thủ đứng đầu học viện Bắc Yến.
Thiên Tinh - Tư Mã Hương Sơn, Bắc Yến – Hàn Băng Ngưng, Mãnh Thú – Lương Thu, đây là ba người đứng đầu mấy trăm học viện tại thành Tinh Phong, sau khi Thượng Quan Thiên Huệ đi khỏi, địa vị của bọn họ vô cùng vững chắc, không ai lay chuyển nổi.
Trong số đó, Bắc Yến có thể coi là học viện đặc biệt nhất, bởi nó là một học viện chỉ dành cho nữ, trong học viện cũng chỉ có nữ sinh.
Hàn Băng Ngưng nổi danh băng sơn mỹ nhân, vô số thanh niên tuấn kiệt tự nhận phong lưu đều ngậm đắng nuốt cay nơi nàng. Phong cách hành xử của nàng rất giống Thượng Quan Thiên Huệ cho nên cũng có người gọi nàng là "Tiểu Thiên Huệ". Còn Hàn Băng Ngưng cũng nói thẳng, Thượng Quan Thiên Huệ là thần tượng của nàng.
Hàn Băng Ngưng không mang theo vũ khí, thân hình nhẹ nhàng bay trong biển trúc, uyển chuyển linh hoạt.
Ánh mắt nàng đảo qua bên dưới, đây là nơi sống của tộc Bộ Phong, nàng không thích giao du với người khác, thường lặng lẽ tách ra.
Đột nhiên, ánh mắt nàng ngưng lại.
Tại một khi đất trống bên rìa Bích Chiểu Trúc Hải, một nam tử đang tu luyện khinh công. Hàn Băng Ngưng vừa liếc qua đã lập tức nhận ra, đối phương đang tu luyện " Không Mộc Thung " cấp hai, bước tiến có phần trúc trắc, trong mắt nàng có thể nói thẳng là ngu ngốc.
Song nàng không hề rời khỏi, bởi nàng nhận ra nam tử này.
Đường Thiên!
Cả thành Tinh Phong này, chỉ có gã mới khiến Thiên Huệ tiểu thư mỉm cười. Khi Thượng Quan Tinh Huệ còn ở thành Tinh Phong, Hàn Băng Ngưng chỉ vừa mới nhập học, khi đó nàng đã cực kỳ ngưỡng mộ Thượng Quan Thiên Huệ.
Trong lòng nàng, Thượng Quan Thiên Huệ là hóa thân của sự hoàn mỹ, thậm chí ngay bản thân nàng cũng không chú ý tới, rất nhiều phong cách hành xử của nàng đều là vô thức bắt chước hay mô phỏng theo Thượng Quan Thiên Huệ.
Duy chỉ có một chuyện khiến Hàn Băng Ngưng đến giờ vẫn không hiểu được, đó là Đường Thiên.
Hàn Băng Ngưng thật sự không hiểu nổi, tiểu thư Thiên Huệ hoàn mỹ là vậy, vì sao lại đi thích cái gã tồi tệ này!
Ngay cả " Không Mộc Thung "đơn giản cũng bết bát như vậy, sao lại được tiểu thư Thiên Huệ ưu ái?
Hàn Băng Ngưng đứng trên cành trúc, suy nghĩ tới xuất thần.
Đột nhiên, cành cây dưới chân rung lên, Hàn Băng Ngưng lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt cảnh giác. Cành cây dưới chân vẫn rung lên không ngừng, xa xa như có tiếng rầm rầm vang lại.
Vốn là người kinh nghiệm lão luyện, Hàn Băng Ngưng lập tức ý thức được, có dã thú hình thể khổng lồ đang tới gần.
Có điều nàng cũng lập tức lộ vẻ nghi hoặc, Bích Chiểu Trúc Hải rất ít khi có dã thú lớn, bởi nơi này vốn là ao đầm. Ánh mắt trầm tĩnh của Hàn Băng Ngưng từ từ tìm tòi trong biển trúc rập rạp.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng co rút lại.
Một bóng dáng nhỏ bé kinh hoảng đang chạy nhanh giữa khu rừng trúc. Cô bé mới chỉ bảy tám tuổi, mái tóc búi cao, khuôn mặt núng nính trắng trẻo đang chảy dài hai hàng nước mắt, sắc mặt bệch bạc, hàng môi cắn chặt, dùng cả chân cả tay ra sức chạy trốn.
Hàn Băng Ngưng nhận ra cô bé, là người của bộ tộc Bộ Phong, thời gian gần đây ngày nào nàng cũng luyện khinh công ở biển trúc này, cũng đã gặp qua vài lần.
Phía sau nhất định có dã thú gì đó.
Hàn Băng Ngưng cúi người đang chuẩn bị lao xuống, song ngay lúc này, một con quái vật màu đen khổng lồ đột nhiên lao từ trong rừng trúc ra.
Ầm ầm ầm!
Cành trúc dưới chân Hàn Băng Ngưng rung chuyển khiến nàng suýt mất thăng bằng, vội vàng ổn định lại thân hình.
Mặc Giáp Thiết Tê!
Hàn Băng Ngưng hơi biến sắc, sao trong Bích Chiểu Trúc Hải lại có dã thú cấp cao như vậy?
Cấp bốn cỡ trung, thực lực như vậy cho dù Hàn Băng Ngưng đang ở trạng thái tốt nhất cũng khó lòng thủ thắng, mà càng nguy hiểm hơn là hôm nay nàng ra ngoài không hề mang theo kiếm.
Chết tiệt!
Thân hình Mặc Giáp Thiết Tê vô cùng cao lớn, chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ, toàn thân che kín vảy giáp màu xanh đen, tính tình nó vô cùng hung bạo. Hình thể của Mặc Giáp Thiết Tê to lớn song lại không hề cồng kềnh, khi chạy, thanh thế cực kỳ kinh người. Nó chẳng hề để ý tới đám trúc, lao thẳng ép thẳng qua.
Nước mắt cô bé chảy xuống càng lúc càng nhanh, song cô bé cũng rất hiểu chuyện, không khóc, chỉ ra sức chạy trốn.
Thế nhưng khoảng cách đôi bên càng lúc càng gần.
Hàn Băng Ngưng cắn răng, cúi người lao xuống.
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên đang tu luyện Không Mộc Thung, khổ tu luyện " Tiểu Băng Quyền ", ban ngày luyện khinh công. Cuộc sống như vậy đã cực kỳ phong phú.
Đột nhiên, dưới chân bỗng có cảm giác chấn động kịch liệt.
Hả?
Đường Thiên nghi hoặc thoáng dừng lại, song ngay lúc này, hắn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang lao khỏi biển trúc.
Là một cô bé khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng, ngay khi vừa lao ra cô bé đã thấy Đường Thiên.
"Đại ca ca, mau chạy đi!"
Tiếng hô non nớt vang tới bên tai Đường Thiên.
Gần như cùng lúc, một bóng đen khổng lồ lao ầm ầm khỏi rừng trúc, cành trúc to cỡ cánh tay với nó chỉ yếu đuối như tờ giấy, chỉ trong chớp mắt đã vỡ vụn.
Một con dã thú trước giờ Đường Thiên chưa bao giờ gặp qua, thật hung hãn!
Không ổn rồi!
Con ngươi Đường Thiên đột nhên co rút lại, cô bé đang muốn dẫn dã thú chạy sang một hướng khác, song chỉ chậm lại một chút như vậy đã khiến khoảng cách với dã thú đã ngắn lại càng ngắn.
Đúng là một cô bé lương thiện...
Chân sau Mặc Giáp Thiết Tê giẫm mạnh xuống, lao thẳng về phía cô bé.
Gần như cùng lúc, thân hình Đường Thiên không hề do dự nhanh chóng lao tới.
Hắn như con báo săn vồ mồi, lực bộc phát cường đại lúc này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Khoảng cách của hai bên rất gần, lại thêm phản ứng của Đường Thiên cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã lao tới cách Mặc Giáp Thiết Tê không xa.
Bóng dáng Đường Thiên đột nhiên biến mất.
Một vệt quyền mang chói mắt màu bạc như một tia chớp xé rách bầu trời.
" Thiểm Điện Sát "!
Tia chớp bạc nhanh chóng đánh thẳng lên người Mặc Giáp Thiết Tê.
Thân hình khổng lồ của Mặc Giáp Thiết Tê bay thẳng ra ngoài.
Giữa không trung, Đường Thiên thuận thế cong người như cá nhảy, một tay ôm lấy cô bé, lăn khỏi cỗ cũ.
Nguy hiểm quá!
Phù phù phù, Đường Thiên thở hổn hển, dùng sức bò dậy khỏi mặt đất, cúi đầu nhìn cô bé trong lòng, cô bé vẫn đang nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt sợ hãi.
"Này này này, muội không sao chớ!"
Đường Thiên lay lay cô bé trong tay, hai môi bé mím chặt, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, khóc tu tu.
Đường Thiên lập tức luống cuống chân tay: "Này này này, đừng khóc, đừng khóc, muội bị thương ở đâu?"
Rầm rầm!
Đột nhiên một cơn chấn động truyền từ phía sau lại.
Đường Thiên ngây người, cô bé đang khóc cũng ngưng bặt.
Khi Đường Thiên quay đầu lại lập tức thấy Mặc Giáp Thiết Tê đang bò dậy như không có chuyện gì xảy ra. Hắn hít một hơi lạnh, da đầu cũng tê dại.
" Thiểm Điện Sát " cơ mà!
Mình dùng " Thiểm Điện Sát "cơ mà!
" Thiểm Điện Sát "ngay cả tường khói sau cánh cửa ánh sáng cũng có thể đánh nổ, sao con súc sinh kia trúng một đòn lại không việc gì?
Đường Thiên luống cuống chân tay, đưa cô bé ra sau lưng, nhỏ giọng nói: "Chạy mau!"
"Đại ca ca, cùng chạy đi!" Cô bé níu chặt lấy áo Đường Thiên.
Anh cũng muốn chạy lắm chứ...
Trong lòng Đường Thiên nhủ thầm đầy cay đắng, hắn nghĩ tới khinh công sứt sẹo mà mình đang tu luyện, chắc chắn không thoát khỏi con súc sinh kia được.
Đường Thiên thấy cô bé vẫn tha thiết nhìn mình, ài, giải thích thế thật quá mất mặt...
Không nói hai lời, Đường Thiên đột nhiên túm lấy cô bé, hít một hơi dài, con mắt trợn tròn, bắp thịt cánh tay lập tức bùng phát. Trong tiếng hít thở của bản thân, hắn lặng lẽ phát lực, ném tung cô bé ra ngoài như một bao cát.
"Đại ca ca. . ."
Giữa không trung, cô bé lo lắng quơ quơ tay chân, giọng nói mang theo tiếng khóc lóc.
Đột nhiên, một bóng hình uyển chuyển bay tới giữa không trung, tiếp lấy cô bé, thân hình gập lại rồi lại bay sang một cây trúc khác.
Đường Thiên nhìn lại, là một nữ nhân, không nhận ra, có điều rốt cuộc hắn cũng có thể yên tâm. Xoay người lại, mặt nhìn thẳng hướng Mặc Giáp Thiết Tê, thần sắc lập tức trở thành hung ác, tiện tay cởi áo, lộ ra thân trên đầy những bắp thịt rắn chắc.
Nếu chạy không thoát, vậy thì đánh thôi!
Xoạt, chân phải lui lại vẽ thành một rãnh sâu trên mặt đất, eo trầm xuống, hai tay giơ lên, nhìn thẳng vào Mặc Giáp Thiết Tê ở xa xa, sắc mặt không chút sợ hãi.
"Tới đây nào! Con trâu ngu kia!"
Tiếng rỗng giận của Đường Thiên vang vọng trong khu rừng trúc.