Chiến Thần Bất Bại

Thạch Sâm ngẩng đầu lên, quan sát thiếu niên đã đánh bại mình.
Cảm giác đầu tiên của hắn là tuổi trẻ, quả thật quá trẻ! Ngoài ra, hắn không thấy bất cứ ưu điểm gì, không có sự tự tin của đệ tử thế gia, không có thong dong nắm chắc mọi thứ, càng không có vẻ tùy ý như thường.
Mình lại bị một thằng nhóc như vậy đánh bại?
Thạch Sâm trong lòng cay đắng không htôi, càng thêm âm u, xem ra mình già thật rồi, phế thật ròi, mình đã sớm không còn là bản thân năm xưa nữa rồi.
Đường Thiên cũng quan sát hắn, Thạch Sâm viền mắt hõm sâu, râu ria xồm xoàm, thái độ sa sút, tuổi tác mới khoảng bốn mươi, gương mặt hắn gầy gò, góc cạnh rõ ràng. Trên thái dương của hắn có chút hoa râm, lộ rõ vẻ già nua.
Vì sao ngươi lại tấn công chúng ta? Đường Thiên tò mò hỏi./
Nghe câu hỏi hồn nhiên này, Thạch Sâm không buồn để ý.
"Tốt nhất ngươi nên thành thật trả lời." Binh đột nhiên chen vào: "Thủ hạ của ngươi đều trên tay chúng ta."
Thạch Sâm trong lòng caả kinh, nhưng nhanh chóng khôi phục tĩnh lặng, không ngờ mọi người đều bị cầm tù, vẻ uy hiép tỏng giọng nói của đối phương khiến Thạch Sâm không dám nghi ngờ. Hắn không muốn mọi người bị tra tấn, bèn thản nhiên đáp: "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Có gì lạ? Thua trên tay các ngươi coi như một kết thúc, cho ta sảng khoái đi."
"Binh đoàn đóng tại thành Bảo Quang có nghe theo sự chỉ huy của ngươi không?" Binh tiếp tục nỏi, hắn ném cho Thạch Sâm một điếu thuốc.
Thạch Sâm biết đối phương đang có ý đồ gì, hắn nhận lấy điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi lầm bẩm nói: "Tôn Chính là trợ thủ của ta, hắn là người của Tôn gia, ta dây chỉ là người tùy tùng thì đúng hơn. người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng như vậy mới là minh chủ. Một lão già như ta, ai buồn để ý?"
Binh nhíu mày, hắn nghe Thạch Sâm không hề nói dối, nhưng điêu fnày cũng nghĩa là bọn họ không thể thông qua Thạch Sâm khống chế binh đoàn, mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp.
"Nhiệm vụ lần này của các ngươi có kỳ hạn bao lâu?" Binh tiếp tục hỏi.
"Hai tháng, hai trăm ngàn dân phu."
Binh: "Tôn Chính không sốt ruột?"
"Sốt ruột? Sao phải sốt ruột? Dẫu sao có không hoàn thành nhiệm vụ, người bị hỏi tội cũng là ta." Thạch Sâm lộ vẻ châm chọc.
Đường Thiên đột nhiên nói: "Chiến thuật của ngươi hẳn uy lực không chỉ giới hạn như vậy."
Thạch Sâm toàn thân chấn động, không nói một lời.
Binh kinh ngạc nhìn Đường Thiên, với nhãn lực của hắn đương nhiên nhìn ra chiến thuật của Thạch Sâm cực kỳ cao cấp, hiẻn nhiên chịu nhiều hạn chế mà không phát huy ra toàn bộ trình độ. Thế nhưng Binh thật không ngờ Đường Thiên cũng nhìn ra được.
Tố chất chiến thuật của Đường Thiên... à mà hắn có thứ này sao?
Hay là bản năng chiến đấu? Nhưng bản năng chiến đấu của gã cao tới mức này sao?
Trong lòng Binh thầm kinh ngạc, trước nay Đường Thiên luôn có bản năng chiến đấu tương đối xuất sắc cộng thêm trực giác như dã thú. Thế nhưng giờ nhìn lại, bản năng chiến đấu của gã dường như lại tiến bộ rồi.
"Chú già, loại chiến thuật này cần thê snào mới phát huy được toàn bộ uy lực?" Đường Thiên hỏi Binh.
Binh liếc mắt nhìn Thạch Sâm nói: "Loại chiến thuật này cần có điều kiện nhất định. Nếu ta doán không sai, khi sáng tạo loại chiến thuật này nhắm vào đội ngũ khoảng năm trăm người."
Tay Thạch Sâm run rẩy, hắn không hé răng, chỉ trầm mặc hút thuốc. Đúng vậy, năm trăm người, năm đó khi bọn họ thành lập chính là năm trăm người, đều là binh sĩ cao cấp nhất.
Khói thuốc lượn lờ, từng gương mặt trong ký ức lướt qua trong đầu hắn, ta có lỗi với các ngươi.
Lưng hắn bất giác khom lại, cảm giác chán chường bao phủ toàn bộ thân hình hắn.
"Nhân số nhiều hơn hay nhân số ít hơn, chiến thuật này đều mất giá nhiều. Hơn bốn mươi người không chống đỡ nổi chiến thuật này. Thứ yếu là loại chiến thuật này có có yêu cầu trang bị, tốt nhất là trnag bị thống nhất, nó có thể khiến chấn động năng lượng của bọn họ càng đồng bộ. Mà trong rất nhiều trang bị, yêu cầu nghiêm khắc nhất là trường đao của hắn, cần chịu đựng gánh nặng cực lớn."
Binh chậm rãi nói, trong lòng Thạch Sâm càng thêm cay đắng, đối phương là chuyên gia, trình độ cũng cực kỳ cao, vừa đối mặt đã hiểu rõ chiến thuật của mình, thực lực như vậy chắc chắn không phải hạng vô danh.
Thua trên tay người như vậy cũng không phải nhục nhã.
"Sao ngươi không phân phối trang bị thích hợp cho họ?" Đường Thiên buồn bực hỏi."
Thạch Sâm lười trả lời.
"Này này, ngươi không thấy không trả lời như vậy là rất vô lễ à?" Đường Thiên reo lên: "Chẳng pahỉ ngươi có binh đoàn sao? Sao không bố trí trang bị thích hợp, chẳng lẽ ngươi không biết công tác chuẩn bị trước chiến tranh rất quan trọng hay sao?"
Thật ồn ào. . .
Gân xanh trên trán Thạch Sâm giât giật, nắm đấm hắn bất giác xiết chặt.
Nhưng. . . vì sao mình lại đau khổ như vậy? Thật ấu trĩ, định dùng ngôn ngữ kích thích mình sao? Nhưng. . . vì sao mình lại đau khổ như vậy?
Chẳng lẽ mình khổ sở vì vô năng?
Đúng vậy, ngay binh khí của thủ hạ cũng không được phối trí đầy đủ, còn ai vô năng hơn mình?
Nhưng. . .
"Chắc là đủ tiền." Binh ôn hòa nói.
"Thạch Sâm rốt cuộc bùng phát, gương mặt hắn vặn vẹo dữ tợn: "Ngươi cho rằng ai cũng như các ngươi? Ngồi ở nhà, cái gì cũng có? Các ngươi biết cái quái gì? Ta chỉ có thể giết người, các ngươi có hiểu không? Ta chỉ có thể giết người. Ta không biết cách nịnh bợ, không biết cahcs lấy lòng, ta chỉ có thể lên chiến trường giết chết kẻ địch! Ngươi muốn nói quân công ư? Ngươi cho rằng lập công là được? Đừng có ngây thơ như vậy? Các ngươi đã từng chịu cảnh quân đồng đội chọc một đao sau lưng chưa? Quân công của các ngươi biếnn thành của người khác? Ngươi muốn sửa chữa binh khí nhưng không đưa tiền bọn họ ai thèm đẻ ý tới ngươi? Chúng ta càng đánh càng ít, chúng ta càng đi càng tệ, chúng ta trở thành giặc cướp,d di được nửa đường chúng ta đã phải từ bỏ, chúng ta không muốn làm giặc cướp, chúng ta không muốn một cuộc sống lén lút như vậy, chúng ta thà chết trên chiến trường. Lúc đó ta thật ngu ngốc!'
"Tì sao lại tấn công các ngươi? Vì tiền!"
Thạch Sâm cười khẩy châm chọc: "Ta cần tiền, ta cần rất nhiều tiền, ta đã hiểu, có tiền chính là đại gia! Năm xưa ta thật ngu ngốc, sớm biết làm mấy vụ lớn là cái gì cũng có! Dẫu sao cũng đều là giết người, giết ai mà chẳng là người! Lý tưởng gì gì, đều là chó má!"
Đường Thiên hoàn toàn không bị dọa, sắc mặt gã hiếu kỳ nhìn lại: "Ngươi cần tiền làm gì?"
Thạch Sâm hơi cứng lại, nhưng càng nổi giận: "Ngươi bị ngu à? Cần tiền làm gì? Không, loại công tử như ngươi vốn có tiền, cái gì cũng không hiểu. Ta cần tiền, ta muốn mua một vùng đất phong lớn, ta muốn mọi người cùng về hưu, cho bọn họ căn nhà tốt nhất, kiếm cho mỗi người vài người vợ, có thể xây một từ đường lớn, ngu ngốc lắm phải không, cứ cười đi!"
Gào thét xong, Thạch Sâm như bị rút sạch sức lực, ngã trên mặt đất, nhìn bầu trời, suy nghĩ tỏng lòng bay xa: "Khi ra tay đừng ngược đãi bọn họ, cho chúng ta sảng khoái đi."
"Này, ta cho ngươi một vùng đất phong."
Đỉnh đầu vang lên tiếng nói, khóe miệng Thạch Sâm nhúc nhích, không rõ là khóc hay là cười: "Muốn mời chào ta? Lời này có ba người nói với ta, ta lại ngu ngốc đi tin tưởng. Một kẻ thăng chức, ta chẳng thể tìm được. Một kẻ hãm hại chúng ta, chết rất nhiều huynh đệ. Một cái chờ chúng ta ít người đuổi chúng ta ra khỏi cửa như chó. Ta già rồi, chúng ta già rồi, vung không nổi đao nữa. Ta không cầu gì nữa, chỉ cầu chết sảng khoái!"
"Ngay chết cũng không sợ, ngươi còn sợ cái gì?" Đường Thiên nhìn Thạch Sâm nằm trên mặt đất như đống bùn nhão, một luồng tà hỏa dâng lên, gã giận tím mặt, một tay nắm lấy cổ áo Thạch Sâm, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất, chửi ầm lên: "Sợ bị lừa gạt ư? Hay là sợ nỗ lực của mình cuối cùng là công dã tràng? Nỗ lực không phải do ngươi làm sao? Bọn họ theo ngươi, tin tưởng ngươi, giao mạng cho ngươi, người ngày càng ít mà vẫn không rời khỏi ngươi! Vì sao? Vì ngươi đang chiến đấu, cùng chiến đấu với bọn họ, vì bọn họ biết ngươi rất nỗ lực, tuy ngươi rất ngu ngốc! Đúng, ngu ngốc! Ngươi còn lý do gì để không nỗ lực? Sợ bị lừa gạt? Đây là lý do sao? Thất bại thì thất bại, ngươi chưa chết, ngươi đáng lẽ phải nói dù có chết cũng không buông tha!"
"Không nhấc được đao à? Già à? Đừng tự lừa mình, cũng đừng lừa bọn họ. Bọn họ chắc chắn đang rât thất voọng ề ngươi! Ta dám đánh cược với ngươi! Bọn họ nguyện chết trên chiến trường cũng không muốn ngươi dập đầu cầu xin tha thứ như một kẻ đáng thương! Đúng là tức chết ta mất thôi! Ngươi gánh vác lý tưởng, gánh vác hy vọng bọn họ, ngay bọn họ còn không từ bỏ, ngươi có tư cách gì từ bỏ?" 
"Đừng nói các ngươi còn lại bốn mươi sáu người, cho dù chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi cũng tuyệt đối không được từ bỏ chiến đấu. Đừng nói giờ tóc ngươi mới trắng, cho dù tóc ngươi có rụng sạch, răng có móm hết, bước đi loạng choạng, ngươi cũng phải bò lên chiến đấu đến cùng!"
"Kẻ nhu nhược! Tên lừa đảo!"
Thạch Sâm chỉ cảm thấy sức mạnh truyền lại, thân thể hắn bị quật thẳng xuống đất, Đường Thiên nổi giận đùng đùng quay người bỏ đi. Lưng đau nhức không thôi nhưng Thạch Sâm không hề phát hiện, hắn ngơ ngác nhìn bầu trời, đầu óc đều là những lời vừa rồi của Đường Thiên.
. . . nỗ lực không phải do ngươi làm ư. . .
. . . vì bọn họ biết ngươi rất nỗ lực, tuy ngươi rất ngu ngốc. . .
...Ngươi gánh vác lý tưởng, gánh vác hy vọng bọn họ, ngay bọn họ còn không từ bỏ, ngươi có tư cách gì từ bỏ. . .
Kẻ nhu nhược! Tên lừa đảo!
Chẳng biết vì sao, nước mắt tràn mi, che kín gương mặt già nua phong sương, nước mắt chảy giàn dụa.
"Tuy ta rất muốn an ủi ngươi,h tê snhưng ta cảm thấy Đường thần kinh nói không sai." Binh ngưng mắt nhìn Thạch Sâm cuộn trên mặt đất gào khóc, nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ đi."
Nói xong, Binh cũng rời khỏi.
Đường Thiên nổi giận đùng đùng, tới tìm Lăng Húc: "Tiểu Húc Húc, đánh nhau đi!"
"Đừng quấy rầy ta!" Lăng Húc vẫn canh cánh chiến bại hai ngày trước, vừa mở miệng đã cực kỳ nóng nảy.
Ầm!
Hai người trực tiếp chiến đấu.
Đường Thiên vừa đánh vừa chửi ầm lên: "Tức chết mất thôi, tên ngu ngốc này, tên khốn nạn này! Quả thật không thể tha thứ, trước nay ta chưa từngt hấy ai nhu nhược khốn kiếp như vậy. . ."
Lăng Húc mặt đằng đằng sát khí, thương xuất như mưa, gằn từ kẽ răng: "Một thương đâm chết! Một thương đam chết1 Lần sau ta nhất định phải một thương đâm chết bọn chúng. . ."
Hai người binh binh bang bang, đánh nhau hừng hực khí thế, chửi mắng ầm ầm nhưng hoàn toàn không để ý đối phương nói gì.
Binh xuất hiện bên cạnh Hạc và Tỉnh Hào, chỉ vào Đường Thiên và Lăng Húc, vẻ mặt trêu cợt: "Thần kinh gặp thần kinh, đều tràn ngập cảm xúc. . ."
Hạc quay sang nói với Tỉnh Hào: "Chúng ta cũng tới đánh một trận nào!"
Tỉnh Hào trầm giọng nói: "Thật đúng ý ta."
Trận chiến của hai người cũng bắt đầu.
Gương mặt phẳng lỳ của Binh cứng lại, chậm chạp không hiểu: "Mọi người đang làm gì vậy. . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui