Chiến Thần Bất Bại

A Mạc Lý phát hiện bầu không khí doanh địa hôm nay có chút khác lạ, số người canh giữ ít đi rất nhiều, hơn nữa vô cùng lỏng lẻo.

"Này, lão Nhiếp, có tình huống a."

Nhiếp Thu có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm giọng ngươi lớn như vậy, sợ người ta nghe không rõ hay sao?

"Đúng là có chút không thích hợp." Nhiếp Thu đáp lại, đối với tên gia hỏa gàn bướng cố chấp này, nếu như hắn hỏi mà ngươi không trả lời, hắn sẽ không ngừng mà oanh tạc cho đến khi ngươi trả lời mới thôi. Điểm then chốt đó là cái gã gia hỏa này là người cũ, lại còn cùng trường với đại nhân, khi đại nhân còn chưa lập nghiệp thì tình như thủ túc, người như vậy, Nhiếp Thu cũng không muốn đắc tội.

Sau mấy lần trải nghiệm, Nhiếp Thu rất thức thời mà phối hợp. Hơn nữa theo thao luyện dọc đường, mọi người cũng tương đối quen rồi, Nhiếp Thu thực ra còn rất thích tên man ngưu này, tính cách thẳng thắn nhiệt tình, ngoại trừ ngốc một chút lỗ mãng một chút, không có ý xấu.

Trong lòng hắn cười gượng gạo, còn nghĩ kiến công lập nghiệp a, cái này quả thực là điển hình cho việc ra quân chưa đánh đã chết rồi, mình thành khổ tù.

Mỗi ngày nặng nhọc cưỡng bức lao động khiến hắn mệt mỏi quá chừng, càng làm cho hắn cảm thấy không xong chính là chân lực trong cơ thể đã tản mát không còn, một chút xíu cũng hoàn toàn không có. Hắn bây giờ tựa như phế nhân chân chính, tay không thể nhấc, vai không thể nâng. Nếu như không phải mấy người A Mạc Lý giúp hắn chia sẻ, mỗi ngày hắn đã không biết phải chịu đựng bao nhiêu roi.

Nếu như đồng ý kí hợp đồng bán mình mà ra sức vì ông chủ thì có thể miễn trừ lao động, còn có thể được các loại phúc lợi.

Không ai kí, đám A Mạc Lý đối với phần hợp đồng bán mình này chỉ cười nhạt, bọn họ đối với Đường Thiên có lòng tin mười phần, đối với thân phận khổ tù chẳng có cảm giác gì. Cái này đã tính là vấn đề gì? Đường thần kinh gặp phải tình huống thảm hại hơn thế này không biết bao nhiêu lần rồi. Linh bộ thành viên có nhiều nhất là người Sài Lang tộc, bọn họ xuất thân bần hàn, tính tình cứng cỏi, cực khổ như vậy ở trong mắt bọn họ căn bản không tính là cái gì.

Đối với thiếu niên kéo bọn họ từ nơi địa ngục coi sinh tử như rơm rác kia đi ra, giao cho bọn họ tôn nghiêm cùng vinh dự, vì hắn mà hy sinh tính mạng, là phần kiêu ngạo của mỗi người Sài Lang. Loại tình cảm chan chứa này, người khác không cách nào lý giải.

Bọn họ trầm mặc ít lời, nhưng bọn họ chưa bao giờ ruồng bỏ tín niệm của mình.

Nhiếp Thu hoàn toàn không có lòng tin, hắn có thật nhiều thật nhiều luận cứ nói rõ ý nghĩ của bọn họ là buồn cười đến thế nào. Trong lịch sử, những bá chủ tài hoa hơn người trong lòng ôm chí lớn luôn chết vì chuyện ngoài ý muốn, hắn thậm chí có thể liệt kê hơn năm mươi người. Ở trước mặt tự nhiên và thiên địa, dù cho bá chủ có mạnh mẽ như thế nào, đều là nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng hắn không nói, hắn là người thông minh, lời nói như vậy sẽ chỉ xúc phạm mọi người, không có ai muốn nghe lời này, cũng không có ai nguyện ý tin lời này. A Mạc Lý cũng vậy, người Sài Lang cũng vậy, đều là thẳng tính. Hơn nữa, tình cảnh của hắn là gay go nhất trong mọi người. Tại địa phương không có bất luận năng lượng gì như vậy, đám A Mạc Lý có ưu thế rất lớn, mà hắn là một phế vật, không có ông chủ nào cần một phế nhân.

Nhiếp Thu thông minh mà thực tế, hắn biết rõ, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải có giá trị.

Dù năng lượng đã tiêu tán, thực lực quay về con số không, nhưng mà hắn chưa bao giờ dựa vào thực lực cá nhân để kiếm cơm, hắn có đầu óc, hơn nữa là người am hiểu động não nhất trong đoàn người này. Một cái khác khiến hắn không nghĩ đến là, tuy rằng đan điền trì trong cơ thể đã tiêu tán, kinh mạch hư vô, nhưng mà khả năng nhận biết của hắn lại trở nên càng thêm nhạy cảm.

"Số người canh giữ chỉ bằng một phần năm trước đây." Nhiếp Thu hạ giọng.

"Cơ hội tốt!" Con mắt A Mạc Lý sáng ngời, có chút nóng lòng muốn thử, tuy rằng thực lực của bọn họ bị cầm cố, nhưng mà những ngày này, bọn họ vẫn tìm tòi ra một chút biện pháp nhỏ, có thể để cho bọn họ có được sức chiến đấu nhất định.

Đặc biệt đối với A Mạc Lý, kẻ cuồng chiến đấu lấy lực lượng làm sở trường, Tội vực không thể nghi ngờ là chiến trường rất thích hợp cho hắn phát huy. Phải biết rằng, ở trong thời gian rất dài, khi Đường Thiên còn thuần túy cậy mạnh thì đều bị A Mạc Lý áp chế.

Nhiếp Thu là có thực học, bằng không mà nói, cũng sẽ không khiến Lôi Ngang cảm thấy khó xử. Khi công việc của hắn được mọi người chia sẻ, hắn luôn suy nghĩ một việc, đó chính là tự cứu. Thân là một võ tướng ưu tú, đầu óc Nhiếp Thu hoàn toàn vượt qua A Mạc Lý. Tự cứu cũng không hoàn toàn là chỉ vượt ngục, lý giải của mọi người đối với Tội vực ít đến thương cảm, hắn biết rõ tình trạng như vậy là nguy hiểm cỡ nào. Bọn họ cần phải có lực tự bảo vệ mình, bằng vào nhận biết vô cùng mẫn cảm, hắn đâu vào đấy mà tìm tòi sự khác biệt ở Tội vực.

Linh bộ thành viên không ngại gian khổ, trở thành đối tượng thực nghiệm tốt nhất của hắn.

Chẳng mấy chốc, bọn họ tìm tòi ra một ít bí quyết độc đáo nho nhỏ, có thể để cho bọn họ phát huy ra thực lực nhất định, nhưng mà hắn cũng không vội vã phát động, mà là lựa chọn tiếp tục tích góp thực lực.

Một phần năm số người canh giữ, phản ứng đầu tiên của Nhiếp Thu, cái này chẳng lẽ là cạm bẫy? Nhưng mà hắn nhanh chóng liền phủ quyết suy đoán này, hắn có thể rõ ràng mà cảm thụ được, tuy rằng trông coi rất nghiêm, công việc rất nặng, mỗi ngày rất mệt, nhưng mà vật tư cung cấp, trái lại cũng không thiếu. Giám công ngoài việc quất mấy roi, cũng không hề có hành vi quá khích khác.

Đối phương dường như rất coi trọng tính mạng bọn họ.

Âm thầm quan sát, Nhiếp Thu càng khẳng định phán đoán của mình. Nếu như là cạm bẫy, vậy đem bọn họ dụ dỗ qua, lại không thể giết, vậy có ý nghĩa gì?

Bên ngoài nhất định là phát sinh cái gì!

Thân là một võ tướng ưu tú, khứu giác nhạy cảm đối với chiến cơ, giống như một dạng bản năng. Lập tức Nhiếp Thu ý thức được đây là một cơ hội tuyệt hảo.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên ‘đùng’ một tiếng nổ vang từ phương hướng cửa vào khu vực khai thác mỏ truyền đến.

Sắc mặt Nhiếp Thu trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Bảo mọi người tập hợp, chuẩn bị sẵn sàng."

A Mạc Lý hưng phấn chạy đi, khổ tù lao động tại quặng mỏ dồn dập đứng dậy, từ các nơi trong quặng mỏ tập hợp tới chỗ Nhiếp Thu. Liên tục lao động, cũng không làm cho huấn luyện lúc trước trở nên xa lạ. Động tác bọn họ rất nhanh, huấn luyện có tố chất.

Kẻ giữ cửa thần sắc hoang mang, bọn họ thỉnh thoảng nhìn về phương hướng cửa chính, nhưng mà chẳng mấy chốc, hành động của các khổ tù, để cho bọn họ cảm thấy càng khẩn trương.

"Tản ra! Tất cả đều tản ra! Muốn chết sao..."

Mấy tên coi cửa lớn tiếng quát lớn.

Phanh!

Một bóng người như đống cát bay đến trước mặt bọn họ, rõ ràng là một gã coi cửa, khí tức của hắn hoàn toàn không còn. Kẻ coi cửa giống như đột nhiên bị siết cổ, âm thanh quát chói tai líu lo mà ngừng.

Một bóng người quen thuộc, xuất hiện ngay bên cạnh miệng quặng mỏ trên vách núi, cái mặt nạ dữ tợn kia khiến mọi người không khỏi sửng sốt.

"Ta tới rồi!"

Thanh âm quen thuộc vang vọng toàn trường, sau một khắc, tiếng hoan hô rung trời cơ hồ khiến người đứng thẳng không được.

"Đường thần kinh! Hàn Băng Ngưng! Ta ở đây!"

A Mạc Lý lớn giọng, lực áp toàn trường, tựa như sét đánh, hắn liều mạng mà vung vẫy hai tay.

Nhiếp Thu ngây người ngẩn ngơ, hóa ra là Đường Thiên đại nhân!

Hắn vừa rồi cảm giác được ở phương hướng cửa chính quặng mỏ, có một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, thật không ngờ lại là Đường Thiên đại nhân. Đại nhân, vậy mà thật không chết, vậy mà thật sự tới cứu bọn họ rồi! Hắn có thể rõ ràng mà cảm nhận được, mỗi người xung quanh kích động từ tận đáy lòng, cái sĩ khí này... Thật là long trời lở đất a!

Kẻ coi cửa chạy trối chết, thời điểm này đã không có ai đi quản bọn họ.

Trong lòng Thiết Hạt chấn động vô cùng, đây là thuộc hạ của Mặt Quỷ sao? Đây là Linh bộ khổ tù lan truyền sôi sùng sục sao? Không, bọn họ đã không phải khổ tù rồi. Thân là hung nhân, Thiết Hạt từng thấy các loại phản bội, đen(xấu xa) ăn đen, vì lợi ích cả cha con cũng sẽ trở mặt, nhưng mà hắn chưa từng thấy ánh mắt giống như ánh lửa bùng cháy như vậy, dù cho thời điểm này, Mặt Quỷ bảo bọn họ đi chết, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đi tìm chết.

Cái đoàn người này...

Không biết vì sao, đoàn người này khiến Thiết Hạt cảm thấy sợ hãi, tựa như ánh lửa bên trong những ánh mắt này ẩn chứa một loại lực lượng làm hắn sợ hãi.

"Cái này là cấm chế, chúng ta cần tìm được chìa khóa..."

Thanh âm Bình Tiểu Sơn truyền vào trong tai Thiết Hạt, Thiết Hạt giật mình, tỉnh táo lại, hắn nhìn thoáng qua, vội vàng nói: "Những cấm chế này ta có thể phá giải."

Thiết Hạt không biết, Mặt Quỷ có dẫn cái đám này đi hướng hủy diệt hay không, nhưng mà hắn rõ ràng hơn, hắn lên tặc thuyền muốn xuống tặc thuyền chẳng chút dễ dàng. Vô luận là Lô gia, hay là Tần gia, cũng sẽ không buông tha hắn.

Bàn tay hắn bao phủ một đoàn hắc vụ, nhanh chóng mà vỗ trên người A Mạc Lý, từng cây xung điện chậm rãi từ thân thể A Mạc Lý bức ra. Khi một cây xung điện sau cùng rời thân thể, A Mạc Lý chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, cảm giác trói buộc không thể biến mất giờ đã không còn thấy tăm hơi nào nữa.

Kích động khó giải thích, A Mạc Lý ngửa mặt lên trời huýt dài!

Khí thế cuộn trào mãnh liệt, từ thân thể hắn bộc phát ra, Thiết Hạt bất ngờ không kịp đề phòng, cái đầu triệt để mộng rồi.

Hắn chậm rãi khôi phục thanh tỉnh, không khỏi trong lòng hoảng sợ. Hắn giao tiếp cùng đủ hạng người, rất am hiểu nhận thức người, chỉ là thần thái khí thế lúc này, liền biết người này nhất định dũng mãnh hơn người.

Khi hắn không ngừng mà giải trừ cấm chế, những gia hỏa nguyên bản xem ra tướng mạo xấu xí kia, từng người toát ra khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh tinh nhuệ, làm cho Thiết Hạt kinh hồn táng đảm. Càng làm cho hắn cảm thấy kinh khủng chính là dù cho trong lúc mừng rỡ như điên như thế, những gia hỏa lặng lẽ không lên tiếng này còn có thể khống chế được tâm tình của mình.

Thật hung tàn, thật lãnh khốc, thật đáng sợ!

Hắn cảm thấy mình giống như cừu nhỏ rơi vào giữa bầy sói, thật cô lập, thật nhu nhược, thật bất lực... Ô ô, ai mới là hung nhân đây...

Chỉ có A Mạc Lý chạy đến trước mặt Đường Thiên, Hàn Băng Ngưng, nước bọt bay tung tóe, lớn giọng oang oang. Những người khác, rất tự giác mà xếp thành hàng, chờ đợi mệnh lệnh của Đường Thiên.

Đã sớm không kiên nhẫn, kiếm Hàn Băng Ngưng gác trên cổ A Mạc Lý, hừ lạnh: "Ngậm miệng!"

Thân thể A Mạc Lý cứng đờ, tức thì biểu tình ngượng ngùng.

Hàn Băng Ngưng dùng kiếm đẩy A Mạc Lý trở lại trong đội ngũ, A Mạc Lý nhìn mọi người đều xếp hàng chỉnh tề, tức thì lộ ra biểu tình xấu hổ.

Hầm mỏ an tĩnh lại, khí tức sát phạt dần dần nồng nặc.

Thiết Hạt gian nan mà nuốt nước miếng, đối diện chỉ có hơn sáu mươi người, nhưng mà sát ý tỏa ra khiến hắn cảm thấy vô cùng lo sợ, rợn tóc gáy. Bình Tiểu Sơn đứng bên cạnh hắn, cũng sắc mặt trắng bệch, mồm mép run rẩy, nhưng mà ánh mắt hắn lại tràn đầy khát vọng và cuồng nhiệt.

Sáu mươi sáu người, thân mặc áo tù nhân cũ nát, trên mặt, trên tay bọn họ toàn là bùn, hai chân trần, tóc rối tung, trên chòm râu còn dính bụi đất, mỗi người đều có bộ dáng khổ tù.

Nhưng mà ai nấy đứng thẳng tắp, thần thái bọn họ không có nửa điểm xấu hổ, bọn họ tựa như đang mặc chiến phục chỉnh tề, tựa như dưới chân không phải chỗ nước trũng đầy đá vụn cao thấp lồi lõm, ánh mắt bọn họ lợi hại, thần tình trang trọng.

Tựa như vô số lần huấn luyện, lành lạnh nghiêm chỉnh, lặng ngắt như tờ.

Hàn Băng Ngưng tiến lên một bước, âm thanh trang nghiêm hành lễ: "Đại hùng Linh bộ Hàn Băng Ngưng, quy đội!"

Trên mặt A Mạc Lý không còn nụ cười vui vẻ thường ngày, nghiêm nghị hành lễ. "Đại hùng Linh bộ A Mạc Lý, quy đội!"

Nhiếp Thu bị cảm nhiễm, không tự chủ tiến lên một bước, nghiêm nghị hành lễ: "Đại hùng Linh bộ Nhiếp Thu, quy đội!"

Từng cái thân ảnh bước ra khỏi hàng.

"Đại hùng Linh bộ Lỗ Thần, quy đội!"

"Đại hùng linh bộ... Quy đội!"

"Đại hùng linh bộ... Quy đội!"

...

"Quy đội!" "Quy đội!" "Quy đội!"

Sau mặt nạ, mắt thiếu niên đẫm lệ mơ hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui