Chiến Thần Bất Bại

Nhiếp Thu tọa trấn trung tâm.

Trong thế giới hôi sắc, những âm tuyến giăng khắp nơi, những dương điểm sáng ngời như ngôi sao nhật nguyệt kia, hình thành một cái thế giới phong phú mà có tầng thứ.

Đội viên đánh về phía Từ Hướng Đông dường như thủy triều, ở trong thế giới của hắn, cũng cực có tầng thứ. Tâm thần hắn bình tĩnh, lãnh tĩnh mà quan sát tất cả cái này, trong tiết tấu công kích, coi như tồn rất nhiều tì vết, cái này là độ thuần thục còn chưa đủ.

Nhiếp Thu trấn định tự nhiên, tuyệt đại bộ phận chiến thuật đều sẽ có lưu lại dư địa. Tinh nhuệ xuất sắc cỡ nào, ngươi cũng không thể yêu cầu bọn họ không phạm bất luận sai lầm gì, ngươi cũng không thể yêu cầu bọn họ làm được thập toàn thập mỹ. Huống chi, thế cục trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, các loại tình huống vượt quá mong muốn tầng tầng lớp lớp, chiến thuật không có dư địa, thường thường sẽ trở nên tràn ngập lỗ hổng.

Tuy rằng Nhiếp Thu hi vọng Đường Thiên có thể tranh thủ nhiều thời gian cho Linh bộ phát triển, nhưng mà thân là một gã tướng lĩnh xuất sắc, hắn sẽ không để toàn bộ hi vọng ký thác trên người Đường Thiên, dù cho lòng tin hắn đối với Đường Thiên mười phần.

Nếu như tình huống bất ngờ xuất hiện, độ thuần thục không đủ lẽ nào sẽ không chiến đấu?

tâm tư Nhiếp Thu tinh tế, trước đó đã nghĩ xong, giả như gặp phải loại tình huống này, nên làm như thế nào. Biện pháp của Nhiếp Thu rất đơn giản, thuần thục không đủ, vậy thì dùng số lượng chồng chất. Ở trong tính toán, hắn lưu có đại lượng dư lực, mà không phải một mực truy cầu hiệu suất. Dư lượng hắn lưu lại rất lớn, một phần năm, nói cách khác, dù cho một phần năm đội viên, xuất hiện sai lệch, toàn bộ chiến thuật cũng sẽ không biến dạng.

Đương nhiên, dư lượng lớn như thế, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến uy lực của chiến trận. Nhưng mà trong tình huống trước mắt, chứng minh chiến trận vận chuyển bình thường trọng yếu hơn xa so với truy cầu uy lực lớn nhất.

lúc trước Băng Ngưng vàg A Mạc Lý chém ra hai cái mạnh mẽ, nhìn rất dọa người, nhưng kỳ thực có hơn phân nửa phô trương thanh thế. Lợi dụng lực lượng của Âm dương trận, đem pháp tắc chi lực của các đội viên tụ tập, hình thành công kích. Đặt ở Tội vực, cái này vẫn là kỹ xảo đứng đầu.

Nhiếp Thu lại chỉ là coi nó là hư chiêu, trong mắt hắn, các đội viên mới chỉ vừa mới ngộ ra pháp tắc tuyến, cái pháp tắc chi lực cấp bậc này, tại Tội vực là cực kỳ đê giai, dù cho có ưu thế số lượng cũng vẫn khó mà đạt được mức độ biến đổi về chất.

Không đạt được chất lượng, không thể uy hiếp đến những cường giả chân chính kia. bề ngoài Nhiếp Thu ôn hòa thân thiết, nhưng mà nội tâm rất kiêu ngạo, bằng không mà nói, sao có thể ly khai chòm Sư Tử mà tìm nơi Đường Thiên nương tựa? Từ khi bắt đầu tiến nhập Tội vực, mục tiêu của hắn, cho tới bây giờ đều là cường giả cao cấp nhất kia, bởi vì bọn họ mới đại biểu lực lượng cao cấp nhất Tội vực.

Hắn để trọng điểm công kích chân chính, đặt ở chém đánh.

Linh bộ đội viên có thân thể cường hãn, huyết nhục chi lực tinh thuần phối hợp với Thiên Ma trọng trảm, có thể bộc phát uy lực kinh người. Loại lực lượng này tự nhiên có các tệ đoan, tỷ như cần phải cận chiến, tỷ như không duy trì tính liên tục, khó mà hình thành công kích lớp thứ.

Nhiếp Thu không những không yêu cầu các đội viên khống chế lực lượng, trái lại, hắn yêu cầu càng thêm cực đoan. Hắn yêu cầu mỗi một vị đội viên, phải vận huyết nhục chi lực toàn thân, tất cả đều dồn vào trong một trảm.

Một trảm không tính hậu quả, uy lực cực kỳ kinh người. Dù cho đó là Bổn Sâm, trong tình huống cứng đối cứng, đều không thể thừa thụ ba lần chém liên tục. Lực lượng cương mãnh như thế, phản lực cũng khá kinh người, nhưng mà bọn họ có Kim cương y của Tiết phủ, nó có thể phân bố lực lượng thừa nhận đều ra toàn thân. Cho nên các Linh bộ đội viên mới có thể chém ra một chém đáng sợ như thế, lại không bị tổn thương.

Đám Bổn Sâm tán thán vô cùng, Nhiếp Thu rất bình tĩnh.

Suy nghĩ của hắn, là bắt nguồn từ một trận đánh với Lô Thiên Vấn. Có thể kích sát Lô Thiên Vấn, công lao lớn nhất tự nhiên là Đường Thiên, nhưng mà Lô Thiên Vấn sau cùng chết ở dưới dao của A Mạc Lý. Đã thuyết minh trình độ công kích như thế tuy rằng không thể đối với cường giả Chiến lực bảng cấu thành uy hiếp trí mạng, nhưng mà cũng không phải chẳng có chút uy hiếp gì.

Then chốt là, nhân số của bọn họ đủ nhiều. Sáu trăm hai mươi chín đội viên, khiến Nhiếp Thu đủ không gian khua vẫy.

Kiến nhiều cắn chết voi, đây là suy nghĩ của Nhiếp Thu.

Chém man không nói lý, cũng có chỗ tốt của man không nói lý. Lấy cứng chọi cứng, có sức mạnh là vô địch, nếu kỹ xảo cảnh giới so kém người ta, vậy thì dùng cậy mạnh và số lượng tới liều. Mà Bất trảm tương tư mạc của Cố Tuyết, cũng làm cho loại chiến trận cũng không tính tinh xảo này, có thể thực hiện được. Lấy phong bích phong bế, lấy uy thế kiếm ý kích nổ nước lửa, bố trí tinh xảo như thế càng thấy được sự tinh tế của Nhiếp Thu.

Điểm khó nhất của chiến trận ở chỗ cần phải ở trong mười tám tức ngắn ngủi, hoàn thành đủ nhiều chém đánh.

So với yêu cầu của Nhiếp Thu còn khoảng chênh lệch rất lớn, có phân nửa đội viên, không kịp hoàn thành chém.

Tuy nhiên, cái này cũng đã đủ.

Âm dương trận tựa như một tấm mạng nhện lớn, Nhiếp Thu chính là con nhện chờ đợi thời cơ. biến hóa nho nhỏ trong chiến trận đều dọc theo âm dương trận tập hợp đến chỗ Nhiếp Thu. Hắn có thể cảm thụ rõ ràng được pháp tắc chi lực của Từ Hướng Đông trong chiến trận đã sắp sửa khô kiệt.

Hắn để Hàn Băng Ngưng và A Mạc Lý lưu lại thời gian công kích là ba tức.

Ở trong mười ba tức vừa rồi, Từ Hướng Đông phải chịu ba trăm linh hai cái chém, dù là Nhiếp Thu cũng không khỏi có chút bội phục. Là người sáng lập loại chiến thuật này, hắn đúng là hiểu lắm uy lực của mỗi một chém.

Liên tục chịu đựng ba trăm cái chém, Từ Hướng Đông vậy mà lại còn chưa đổ nhào xuống, thật là cường hãn.

Bốn người Bổn Sâm đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc này tình trạng kiệt sức, chỉ ở xa xa mà quan chiến. Trước đó bọn họ không nhận ra địch nhân trong tối, đến tận khi Cố Tuyết dùng Bất trảm tương tư mạc thì bọn họ mới như ở trong mộng chợt tỉnh. Cũng may những ngày này huấn luyện không uổng phí, bọn họ không làm trễ chiến cơ, nhanh chóng phản ứng lại.

Lúc huấn luyện, còn chưa nhiều cảm giác, khi thời điểm chiến đấu chân chính, bọn họ mới phát hiện loại chiến trận này lợi hại. Đội viên khiêng đại trát đao dường như thủy triều ở trước mắt, còn âm thanh chém dày đặc như hạt mưa kia, đều khiến ai nấy chấn động vô cùng.

Nhất là Bổn Sâm, hắn đã nếm thử, liên tục thừa thụ ba chém, hắn ăn không tiêu.

Thế nhưng là...

Ánh mắt bọn họ không khỏi nhìn kỹ Từ Hướng Đông đang bị vây quanh, trong lòng càng thêm hoảng sợ. Cái đứa khốn khiếp này vậy mà lại thừa nhận tròn ba trăm cái chém, tuy rằng không gian chướng quanh thân đã phủ đầy vết rạn, không ít chỗ đều băng vỡ, y cũng lung lay sắp đổ, nhưng vẫn không đổ nhào xuống.

Quá cường hãn!

Nhưng mà lúc này, bọn họ không quá nhiều thời gian cảm khái, ánh mắt bọn họ không khỏi rơi vào trên thân hai tiểu đội đã khởi động, tinh thần bọn họ không khỏi rung lên.

Một kích trí mạng sau cùng sắp tới rồi!

Chiến trận bọn họ huấn luyện rất nhiều lần, nhưng mà một kích sau cùng, chưa từng chân thực kích phát. Trong mắt bốn người không khỏi cực kỳ mong đợi, nhất là Bổn Sâm, song bào thai tỷ muội đúng là theo sát Hàn Băng Ngưng.

Hai cái tiểu đội, mỗi đội năm mươi người, tựa như hai mũi tên.

A Mạc Lý đạp âm tuyến cuồng chạy, bước tiến hắn cực lớn, mỗi một bước đều trầm trọng vô cùng. Mỗi khi bước ra một bước, đều có một lũ nhiệt ý dọc theo bàn chân hắn bốc lên. Tựa như một lũ hỏa diễm chui vào thân thể hắn, đó là lực lượng huyết nhục tinh thuần vô cùng.

Mỗi một bước, linh diễm quanh thân hắn liền rừng rực thêm một phần. Linh diễm quanh thân bay phất phới, trong hỏa diễm, A Mạc Lý một tay nắm hờ đại trát đao, thần sắc lạnh lùng, dường như chiến thần.

Ở phía sau hắn, mỗi một đội viên, tiểu linh diễm dường như nước chảy, lan tràn dọc theo đại trát đao, tiểu linh diễm cũng càng ngày càng thịnh vượng, kèm theo hỏa vĩ kéo dài. Bọn họ dường như dã thú, đằng đằng sát khí, một đường cuồng chạy.

Chỗ tiểu đội của Hàn Băng Ngưng, là một loại phong cách khác.

Hàn Băng Ngưng là tiểu toái bộ, nhưng mà tần suất nhanh như thiểm điện, nàng hơi hơi ẩn phục thân thể, như tia chớp lướt tới trước. Song bào thai phía sau nàng, một tả một hữu, cũng theo sát lướt đi. Đội viên tiếp sau đó, đồng dạng tiểu toái bộ*, ai nấy thần sắc nghiêm túc.
tiểu toái bộ*: khẽ lùi. Chắc bước đi nghệ thuật kiểu Mai cơn Jắc sơn.

Hơi lạnh thấu xương tràn ngập trong đội ngũ, khí tức bọn họ sắc nhọn, tựa như một thanh kiếm được từng điểm mài dũa bay gỉ sét trên thân kiếm, lộ ra mũi kiếm băng lãnh sáng như tuyết.

Một đội cuồng dã như hỏa, một đội băng lãnh sắc nhọn, hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, hai loại khí tức khác nhau, nhưng cùng nhanh như thiểm điện, cùng có ý chí quyết tuyệt.

Trên mặt Nhiếp Thu hiện lên một mạt đỏ ửng, thân thể hắn run nhè nhẹ, Âm dương trận vận chuyển tới cực hạn. Lực lượng huyết nhục của toàn bộ chiến trận từ bốn phương tám hướng tụ tập, dọc theo âm tuyến, điên cuồng tụ tập đến hai đội.

Khí tức hai tiểu đội không ngừng tăng lên, khoảng cách giữa bọn họ và Từ Hướng Đông đang nhanh chóng kéo gần.

Các đội viên vây quanh bên người Từ Hướng Đông, lúc này giống như bầy chim chấn kinh, ầm ầm phân tán ra.

Bên trong tầm mắt không còn chướng ngại.

Còn chưa từ trong đả kích vừa rồi tỉnh táo lại, thần tình Từ Hướng Đông có chút mờ mịt. Tình huống của y không xong, không gian chướng quanh thân rậm rạp vết nứt, quần áo tổn hại, tóc tai ngổn ngang, vết máu khóe miệng đỏ tươi.

Hắn chưa từng trải qua công kích man không nói lý như vậy, chém đánh như cuồng phong bão táp ép y không thở nổi.

Y chỉ có thể theo bản năng chống đỡ không gian chướng, từ bản năng phòng ngự, đau khổ chống đỡ.

Còn chưa hoàn toàn phòng được, những kiếm cầu vồng cổ quái kia, khiến y mấy lần hoảng hốt. Tuy rằng mỗi lần y đều nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng mấy lần hoảng hốt này cũng khiến y trả giá rất lớn, không gian chướng không hoàn toàn chống lại, lực lượng từ các lần chém có một bộ phận truyền đến trên người y.

Tuy rằng cảnh giới y cao hơn, nhưng mà thân thể không mạnh hơn bao nhiêu. Tuy rằng chỉ là một bộ phận lực lượng, cũng vẫn khiến y bị thương không nhẹ. Thân thể bị thương khiến pháp tắc diện của y cũng chịu ảnh hưởng, càng gia tăng tiêu hao lực lượng của pháp tắc diện.

Bỗng nhiên, y chỉ cảm giác quanh thân nhẹ nhàng, những cái chém phô thiên cái địa, khiến người ta hít thở không thông kia biến mất hoàn toàn.

Cuối cùng kết thúc rồi sao?

Y có chút mờ mịt, trong lòng vậy mà lại thấy mừng rỡ, cuối cùng sống sót rồi.

Thương cảm cho Từ Hướng Đông, đã lúc nào bị qua chà đạp như thế? Không sai, chính là chà đạp, từ đầu đến cuối, y hoàn toàn bị áp chế.

Một cường giả Chiến lực bảng, vậy mà lại bị áp chế? Còn là bị một đám gia hỏa thực lực thấp kém áp chế?

Nhưng vào lúc này, y nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm, mặt đất dưới chân chấn động cũng khiến tâm thần y bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Đó là...

Vừa mới khôi phục thanh minh, con mắt Từ Hướng Đông bỗng dưng co rụt lại, bầu trời trước mắt y bị bóng đen dày đặc chi chít chiếm cứ.

Bọn họ từng người nhảy lên cao ngất, một tiếng nổ vừa rồi kia, là trọng âm khi bọn hắn đạp mạnh lên mặt đất nhảy lên mà thành.

"Sát!" A Mạc Lý rống giận như sấm, lực lượng toàn thân ầm ầm bạo phát, Thiên Ma trảm cuộn trào mãnh liệt như sóng lớn, dẫn một quần chém cường hóa hơn mấy lần so với vừa rồi,

"Sát!" Hàn Băng Ngưng lạnh giọng thấu xương, toàn thân hàn ý bốc lên cực hạn, kiếm mang màu lam băng lãnh đến xương, mọi người bọc phía sau, khí thế hợp nhất.

Kiếm mang màu lam cùng Thiên Ma trảm, hung hăng đánh lên không gian chướng đã phá thành mảnh nhỏ của Từ Hướng Đông.

Không gian chướng trong nháy mắt băng vỡ như bụi, Từ Hướng Đông ngay cả cánh tay cũng không kịp giơ lên, thân thể liền bị xuyên qua. Kiếm mang băng lãnh, đông cứng y thành tượng băng, đem vẻ không thể tin được trên mặt y cũng đông lại, nối gót mà tới chém, trong nháy mắt đánh tan y!

Bụi mù tán đi, chỉ để lại một cái hố sâu thật lớn, chẳng còn nổi một vật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui