Chiến Thần Bất Bại

764: Vô hữu, vĩnh an(Không cần bảo hộ, mãi mãi yên giấc)

Đường Thiên giết đỏ cả mắt rồi, hắn căn bản không cần phải nhận biết chỗ nào là ai, tất cả xung quanh hắn đều là địch nhân. Hắn chỉ cần không ngừng chém giết, kéo đống gai cá, liều mạng mà chém giết.

Gai cávỡ tan, lại rút ra một căn khác, tiếp tục chém giết.

Vào lúc này, sách lược, kỹ xảo, đều đã trở nên hoàn toàn không trọng yếu. Bảo thạch lam người lùn dường như thủy triều khiến hắn căn bản không có thời gian dư thừa để suy nghĩ, chỉ có theo bản năng chém giết.

Ngoại trừ bản năng, còn có một hơi thở.

Một hơi thổi về phía trước.

Máy móc mà huy vũ gai cá, máy móc mà chém giết, Đường Thiên không biết đã chém bao lâu.

Phanh, gai cá trong tay lại tan vỡ, Đường Thiên vô thức đưa tay sờ soạn, lại sờ vào trống không.

Hắn cảm thấy sửng sốt, khôi phục lại một tia thanh minh, đống gai cá còn cao hơn hắn, đã bị hắn dùng hết mất rồi.

Tỉnh táo lại, Đường Thiên phát hiện toàn thân mình bị tổn thương, cơ hồ cả người là huyết. Hai chân tựa như tưới chì, cánh tay nhấc không lên nổi, toàn thân đau xót đau muốn nứt vỡ, lung lay sắp đổ, nhưng mà hắn không ngã. Bảo thạch lam người lùn xung quanh, khuôn mặt máy móc hờ hững không có sinh cơ vậy mà lại tỏ ra vẻ e sợ, chúng nó chùn bước không tiến nữa. Đường Thiên gian nan quay đầu nhìn lại, ở phía sau hắn, thi thể Bảo thạch lam người lùn tựa như lúa mạch bị cắt đổ, nhìn không ra phần cuối.

Phù...

Đường Thiên muốn cười, nhưng mà ngay cả sức lực nhúc nhích khóe miệng cũng không có.

Đỉnh đầu truyền đến một trận dao động quen thuộc, Đường Thiên không còn sức lực ngẩng đầu, nhưng mà hắn biết rõ là Tiểu Lam.

Hắn nhìn không thấy Tiểu Lam, nếu như hắn nhìn thấy Tiểu Lam, nhất định sẽ rất kinh ngạc. Thân thể Tiểu Lam biến thành lam sắc tinh thể óng ánh trong sáng, nó tản ra dao động đáng sợ. Lũ ba động này tựa như tảng đá ném vào mặt biển, nổi lên tầng tầng rung động.

Bảo thạch lam người lùn rối loạn, vẻ kinh sợ trên mặt chúng nó càng đậm.

Nơi dao động đi qua, từng sợi hỏa diễm lam sắc từ trong cơ thể Bảo thạch lam người lùn đầy đất hiện lên.

Đường Thiên sửng sốt, phóng nhãn nhìn lại, từng đóa lam diễm chậm rãi tung bay, giống như đom đóm màu lam, nhìn không đến phần cuối, quả thực cực kỳ mỹ lệ.

Lam diễm lớn cỡ đầu ngón tay như nhận được triệu hoán, chậm rãi bay tới Tiểu Lam.

Cảnh tượng trước mắt đồ sộ vô cùng, Đường Thiên trong nhất thời vậy mà lại quên cả mệt mỏi. Lam diễm như hạt mưa chìm vào trong cơ thể Tiểu Lam, Tiểu Lam phóng ra lam quang chói mắt, Bảo thạch lam người lùn chật như nêm cối ở xung quanh, tựa như thập phần sợ hãi loại lam quang này, dồn dập lui về phía sau.

Lam quang càng rực sáng, Đường Thiên chỉ cảm giác đỉnh đầu dường như có một thái dương, lam quang chói mắt khiến hắn cơ hồ không mở mắt ra được.

Hắn nhắm mắt lại, đắm chìm dưới lam quang chói mắt.

Vết thương chằng chịt trên thân thể bắt đầu khỏi, lam quang cũng không ấm áp, lại khiến Đường Thiên cảm thấy dị thường an tâm.

Trong bất tri bất giác, hắn chìm vào mộng đẹp.

Hắn có một giấc mộng rất kỳ quái, ở chỗ sâu trong lam hải thâm thúy, có một cậy đại thụ cực kỳ lớn, nó có hàng tỉ lá cây lam sắc, mỗi một phiến lá cây đều lớn như núi nhỏ. Giữa mỗi một phiến lá cây đều có một cái vòng xoáy, vòng xoáy không ngừng mà bắn ra năng lượng lam sắc, năng lượng lam sắc phun ra ngoài như dòng nước.

Cứ qua mỗi một đoạn thời gian, lam sắc đại thụ giống như cây bồ công anh, phóng ra vô số mầm móng. Những mầm móng kia sẽ theo dòng nước phun ra, vọt tới các cái ngóc ngách của lam hải. Nhưng mà chẳng mấy chốc, những mầm móng này tựa như mỹ thực hấp dẫn vô số sinh vật trong lam hải.

Nó tản ra khí tức ngọt ngào, trở thành sinh vật bắt mồi trong lam hải không thứ gì có thể thoát được.

Cuối cùng có một khỏa mầm móng, ở trong lam hải gặp một người trung niên, người trung niên cảm thấy nó rất đặc biệt, liền đem nó luyện hóa thành một lũ lam mang đặc biệt. Sau khi người trung niên chết, lũ lam mang này truyền cho con hắn. Con hắn gặp một vị nữ tử hôn mê, Đường Thiên nhìn một cái liền nhận ra ngay, nữ tử hôn mê là Cố Tuyết.

Lũ lam mang kia liền rót vào đến trong cơ thể Cố Tuyết.

Đến lúc này Đường Thiên mới bừng tỉnh đại ngộ, mầm móng chính là Tiểu Lam.

Khỏa mầm móng này hấp thu đại lượng lam diễm, nó tựa như mầm móng vậy, ở trong một mảnh lam quang chói mắt bắt đầu nảy mầm, trong nháy mắt sinh trưởng thành một gốc cây nhỏ. Lam sắc cây nhỏ mọc ra một cái nụ hoa, nụ hoa không ngừng sinh trưởng, khi một lũ lam quang sau cùng tiêu thất, nụ hoa nở ra.

Lúc này Đường Thiên tỉnh lại, lại phát hiện mình không biết khi nào, bàn tay vậy mà đương kết thành Niêm hoa ấn, giữa Niêm hoa ấn, vậy mà lại có một đóa hoa lam sắc.

Đóa hoa lam sắc kiều diễm vô cùng, tựa như vừa mới ngắt từ trên cây, mềm mại mà cực kỳ sinh cơ.

Cái này là... Tiểu Lam!

Đường Thiên cơ hồ ngây người, lẽ nào cõi mộng vừa rồi ...

Hắn có chút mờ mịt mà mở to hai mắt, Bảo thạch lam người lùn chật như nêm cối ở xung quanh không biết từ lúc nào biến mất tăm tích không thấy bóng dáng tăm hơi.

Bỗng nhiên, lam hoa giữa bàn tay tung bay lên trời, hướng về một phương bay đi.

Đường Thiên giật mình, vội vàng nhảy dựng lên.

Lam hoa phi hành thẳng tắp, hiển nhiên là đang dẫn đường, Đường Thiên theo sát.

Trên đường Đường Thiên thử câu thông với lam hoa, nhưng mà bị thất bại. Nếu không phải lam hoa là Tiểu Lam biến hóa mà đến, hắn nhất định sẽ cảm thấy nó rất yêu dị. Nó đúng là rất yêu (yêu dị), dọc đường Đường Thiên không còn gặp bất cứ sinh vật kỳ quái gì. Đường Thiên cảm thấy rất yêu dị, hắn đột nhiên phát hiện, mình vậy mà lại tu luyện thành Niêm hoa ấn, tâm tình lưu ly không gì phá nổi, thế nhưng, khỏa cây nhỏ trong một mảnh tâm tình trong sáng óng ánh kia, là chuyện gì đã xảy ra?

Trong tâm tình mình mọc một gốc cây nhỏ, chuyện như vậy nếu như còn không yêu dị, Đường Thiên cảm thấy không có chuyện gì đáng được gọi là yêu dị rồi.

Nếu không phải cái khỏa cây nhỏ này và trong mộng của mình giống nhau như đúc, nếu không phải thần kinh mình cũng đủ thô to, tuyệt đối sẽ điên mất. Hắn thử rất nhiều biện pháp, nhưng mà đều không thể dao động cây nhỏ trong tâm tình kia một mảy may.

Dày vò một hồi, không có biện pháp với nó, Đường Thiên cũng chẳng muốn quản, dù sao bắt đầu từ khi gặp phải Tiểu Lam, sự tình tỏa ra một phần khí tức quỷ dị.

Sáu tay Thiên Ma trong cơ thể, đối với chuyện xung quanh mình có thêm một gốc cây nhỏ cũng chẳng có chút phản ứng. Nhưng mà Lam hoa thỉnh thoảng chạy đến trong bàn tay kết Niêm hoa ấn của Thiên Ma. Thiên Ma cũng phát sinh một vài biến hóa, hai cái cánh tay Nộ quyền ấn và Niêm hoa ấn trở nên ngưng thực nhất.

Bốn cánh tay khác, là mơ hồ hư ảnh.

Đường Thiên có thể nhìn ra được, Thiên Ma đã trở nên mạnh mẽ hơn, cái này là chuyện tốt.

Nhưng mà khiến Đường Thiên phiền muộn chính là lúc trước còn có thể giao lưu với Tiểu Lam một chút, tuy rằng giao lưu rất mơ hồ, nhưng mà tốt xấu có giao lưu. Hiện tại, sau khi Tiểu Lam biến thành một đóa hoa, giao lưu cũng biến mất hoàn toàn.

Tại Lam kính chi hải an tĩnh đến mức không có chút xíu thanh âm nào, không có ai để giao lưu là chuyện cực kỳ thống khổ.

Đường Thiên dứt khoát đem tinh lực đặt cả trong tu luyện, chỉ chừa một lũ tâm thần, lướt đi theo lam hoa.

Thiên Ma lục ấn, hắn chỉ luyện thành hai ấn, còn bốn ấn.

Đường Thiên nhanh chóng cảm nhận được chỗ tốt của tâm tình lưu ly. Lúc trước nếu thời gian hắn lướt đi rất dài, thân thể hắn tuy rằng có thể thừa thụ, nhưng mà tâm thần vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi. Nhưng mà bây giờ, thời gian lướt tới so với trước gấp mấy lần, tâm thần hắn không có bất cứ cảm giác mệt mỏi gì.

Trừ cái đó ra, tất cả biến hóa xung quanh đều có thể rõ ràng mà phản chiếu ở trong tâm thần hắn. Một điểm này hắn lập tức được lợi, lúc trước đây, hắn vô số lần quan sát qua Thiên Ma sáu tay kết ấn, nhưng mà lần này quan sát, lại có thể hội mới. Rất nhiều chi tiết trước đây không chú ý tới, tất cả đều rõ ràng hiện ra ở trong tâm tình lưu ly.

Tuy rằng cái này cũng không thể giúp hắn lập tức tu luyện thành công bốn ấn còn lại, nhưng mà đối với hắn có trợ giúp rất lớn, tiến cảnh của hắn nhanh chóng tăng lên.

Không biết lướt đi bao lâu, bỗng nhiên, Tiểu Lam dừng lại.

Đường Thiên cũng không tự chủ dừng lại, hắn ngơ ngác mà nhìn trước mặt.

Hai cái tuyến đan xen ngang dọc, tạo thành một cái thập tự thật lớn, từng cái kéo dài đến phương xa, chia không gian làm bốn khối, bốn khối biển khác xa nhau, vậy mà mỗi cái xếp một góc.

Lưu vong chi hải kích động không nghỉ, Lam kính chi hải trơn trượt trong như gương, mặt biển Liệu Nguyên chi hải phủ đầy hỏa diễm, An tức(yên giấc) chi hải màu đen tĩnh mịch.

Đây là tứ hải của Nam Thập Tự binh đoàn.

Đường Thiên giật mình ngây ra.

Hắn chưa từng bao giờ nghĩ tới, tứ hải vậy mà lại là bốn khối hình ghép ghép lại. Tấm chắn vô hình, ngăn tứ hải cách biệt, cái này tuyệt đối không phải thiên nhiên hình thành, nhất định là do con người!

Lẽ nào mấy người Binh đại thúc năm xưa lợi hại như vậy sao?

Đường Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy không có khả năng. Nam Thập Tự binh đoàn là cơ quan binh đoàn, bọn họ am hiểu chính là cơ quan thuật và cơ quan chiến đấu. Đường Thiên tưởng tượng không nổi, cái người dạng gì có thể làm được thần tích như vậy!

Không sai, Đường Thiên cảm thấy cái này đã đột phá cực hạn của nhân loại.

Bỗng nhiên, Tiểu Lam lại bay lên, Đường Thiên cả kinh, phương hướng Tiểu Lam bay đi, là An giấc chi hải.

An giấc chi hải...

Đường Thiên do dự một chút, cắn răng một cái, từ Tiểu Lam, vượt qua biên giới. Khiến hắn có chút bất ngờ chính là hắn không có cảm thụ được bất luận trở lực gì, biên giới tuyến của tứ hải vậy mà lại không có bất luận trở lực gì, nhưng tứ hải lại phân biệt rõ ràng, không hòa tan lẫn nhau, Đường Thiên không khỏi sách sách lấy làm kỳ.

Vừa bước vào An giấc chi hải, tầm mắt trước mắt Đường Thiên biến đổi.

An giấc chi hải màu đen tử khí thâm trầm cũng không như Đường Thiên tưởng tượng, nước biển màu đen thập phần ấm áp, có thể tẩm bổ sinh hồn.

Tiến nhập An giấc chi hải, Tiểu Lam liền phút chốc chìm vào trong cơ thể Đường Thiên.

Đây là cái ý tứ gì?

Đường Thiên không hiểu rõ, nhưng mà hắn nghĩ Tiểu Lam nhất định có nguyên nhân nào đó. Hắn cẩn thận từng li từng tí mà đi về phía trước, tĩnh mịch An giấc chi hải, hơi hơi cảm giác ấm áp, cũng không khiến người ta khó chịu. nước biển đen ngòm có sức nổi kinh người, Đường Thiên không cần phải dùng sức, cứ nổi trên mặt nước.

Đi rất lâu, Đường Thiên bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa tựa hồ phập phềnh thứ gì đó.

Trong lòng hắn liền động, lướt đi mấy cái, từ trên mặt biển vớt lên một kiện đồ vật.

Là một cái minh bài thanh đồng, chính diện minh bài thanh đồng là điêu khắc huy chương Nam Thập Tự binh đoàn, mặt sau có một hàng chữ nhỏ.

"Nam Thập Tự binh đoàn một bậc binh chúc dũng, trận vong tại Vu Thanh (núi xanh) chiến dịch. Vô hữu, vĩnh an."

Đường Thiên ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào minh bài thanh đồng nửa ngày, trong lòng có cảm giác khó có thể nói ra.

Mỗi lần đối với người chết, người sống cầu khẩn sau khi chết an giấc thì, thường thường sẽ khẩn cầu phù hộ người sống. Nhưng mà khối minh bài thanh đồng này lại khắc "Vô hữu, vĩnh an" .

Hắn tựa như nhìn thấy Binh đại thúc, đem một khối minh bài thanh đồng, để vào trong nước biển màu đen, nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn nó chậm rãi thổi xa, lẩm bẩm.

"Không cần ngươi phải tới phù hộ chúng ta a, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực thật nhiều, ngươi không cần có quải niệm(lưu luyến) gì, nghỉ ngơi cho tốt, chiến đấu nơi đây cái gì a, đều giao cho chúng ta những người sống này đi."

"Chúng ta nhất định sẽ thắng."

"Vĩnh an."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui