Chiến Thần Bất Bại

Thân thể Đường Thiên đã đạt đến tình trạng đỉnh cao, chẳng kém hơn chút nào so với bất cứ một vị nhân vật truyền kỳ nào trong lịch sử. Thân thể mạnh mẽ là cơ sở cho Thức Tỉnh thần trang, hắn ngày càng khống chế Thức Tỉnh thần trang xuất sắc hơn, cũng đúng lúc xác minh một điểm này.

So với thân thể hoàn mỹ, hồn phách của hắn lại còn lâu mới rèn luyện tới cảnh giới này.

Hiện tại hắn tu luyện hồn phách chính là lưu ly tâm tình. Lưu ly tâm tình phi thường đặc biệt, có thể giúp hắn nhạy cảm vô song thấy rõ ngoại giới, tâm thần lãnh tĩnh không dao động. Nhưng mà so với thân thể mạnh mẽ giống như quái thú thì lại kém hơn rất nhiều.

Kỳ thực lúc còn tại Thiên lộ, Đường Thiên tương đối tốn hao tâm lực vào việc rèn luyện võ hồn. Nhưng mà nguyên nhân vì chòm Song Nam, hắn và Tiểu Nhị ký sinh cùng chung nhất thể, hồn phách của hắn khác hẳn với người thường. Sau khi tách được Tiểu Nhị, hồn phách một phân thành hai, vết thương vì xé nhỏ thủy chung khó mà khỏi hẳn, cũng là nguyên nhân căn bản khiến hồn phách của hắn thủy chung không theo kịp tốc độ phát triển thân thể.

Bên trong cái kiếm qua lốc xoáy do năng lượng hư hóa cấu thành này, lưu ly tâm tình của Đường Thiên được kiếm mang do năng lượng hư hóa biến thành quấy phá thành mảnh nhỏ.

Tinh thần bị xé nhỏ đem tới sự đau đớn khó mà hình dung, thân thể hoàn hảo không tổn hao gì, sự đau đớn giống như là từ chỗ sâu nhất trong đầu trải rộng ra toàn thân, không chỗ nào có thể trốn, không chỗ nào tránh được. Tinh thần xé nhỏ sinh ra đau đớn khiến tư duy Đường Thiên dừng lại, nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy con mắt Đường Thiên trống rỗng vô thần.

Ngay từ đầu cảm nhận hắn thấy mình tựa như một con cá, không ngừng bị cắt xén, bị cắt thành từng khối lớn, rồi cắt thành khối nhỏ, rồi lại cắt ra nhỏ hơn. Nhưng mà chẳng mấy chốc, cảm nhận phát sinh biến hóa, hắn cảm giác tinh thần mình đã tan vỡ như đá vụn, đang bị vô số cái giũa không ngừng mài mòn.

Đây là một loại thống khổ khác, cảm giác các góc cạnh của mình từng chút bị mài bằng, mỗi lần giũa ý thức của hắn đều sẽ xuất hiện một thoáng dừng lại nhất thời. Hắn có ảo giác, giống như mình đang dần phát triển theo hình cầu. Hắn biết rõ đó chỉ là một ảo giác, thân thể hắn hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí hắn biết rõ mình còn đang điên cuồng công kích hạch tâm của hư cấu pháp tắc.

Mình giống như ở tại trạng thái phân li, như là một người đứng xem, "Nhìn" bản thân xuất thủ nhanh như thiểm điện, mỗi một cái hạch tâm hư cấu pháp tắc đều không thể thoát đi. Nhưng mà đau đớn lại rõ ràng cường liệt như thế, cường liệt đến vô số lần, hắn cho rằng mình có phải sắp tan thành tro bụi rồi hay không nữa.

Ngược lại chùm kiếm dày đặc chi chít, cao tốc du động xoay tròn, tiếng nổ vang xen lẫn tiếng gào thét thế mà hắn không có cảm giác gì.

Hắn không tan thành tro bụi, vô luận đau đớn như thế nào, vô luận mình bị cắt nhỏ đến cỡ nào, hắn vẫn không tan thành tro bụi, dù cho hắn cảm thấy lưu ly tâm tình của mình hiện tại đã trở thành một đống cát lưu ly.

Nhưng mà những kiếm mang kia vẫn không có chút ý tứ buông tha nào, chúng nó còn đang điên cuồng nỗ lực quấy cho lưu ly sa của hắn vỡ ra nhỏ hơn.

Cơn đau đớn không biết khi nào mới kết thúc, Đường Thiên cảm giác mình như đang chìm nổi ở trong địa ngục khổ hải, nga, tuyệt đại đa số thời gian là chìm.

Theo góc độ hút ra mà xét, thân thể của mình không biết mệt mỏi, động tác không những nhanh chóng, hơn nữa không bao giờ thất bại, thực sự là cỗ máy giết chóc hoàn mỹ, nếu như miệng không có tiếng gào thét thê thảm tê tâm liệt phế kia.

Vừa đau đớn vừa thưởng thức tư thế oai hùng này của chính mình, nghe kiếm qua lốc xoáy cuồng bạo nổ vang gào thét lẫn với tiếng kêu thảm thiết không chút nào kém hơn của mình, hai loại cảm thụ hút ra* và thiết thân** hoàn toàn bất đồng hỗn tạp với nhau thực mâu thuẫn mà kỳ lạ.
* hút ra: quá trình tinh lọc Thánh Viêm

** thiết thân: quá trình lưu ly tâm tình bị chém vụn

Đường Thiên thậm chí còn có thể quan tâm được từng trạng thái của A Tín ở phía dưới.

Trạng thái Tiểu Nhiên tốt nhất, phát triển nhanh nhất, tâm tư nàng đơn thuần nhất, là một Hồn tướng có thiên phú xuất chúng lúc sống nên tác dụng thật lớn. Thân thể của nàng đang không ngừng ngưng kết. Năng lượng hư hóa ngưng kết ra huyết nhục cốt cách nhìn qua không có khác biệt gì với huyết nhục của người bình thường, trôi nổi thêm một tầng sáng bóng trong sáng óng ánh, tựa như thủy tinh, đẹp không sao tả xiết. Trảm mã đao trên tay nàng cũng thay đổi hình dáng, trở nên thon dài cân xứng hơn, đường nét lưu sướng hơn, thân đao toàn thân đen kịt, như thể cực kỳ trầm trọng, và cũng trôi nổi một tầng sáng bóng trong sáng.

Trạng thái của A Tín không tệ, thân thể hắn cũng đang ngưng kết, nhưng chậm hơn Tiểu Nhiên một chút. Hử? Đường Thiên chú ý đến Bất Tử kiếm trên tay A Tín, năng lượng hư hóa kiếm mang một khi tới gần Bất Tử kiếm, liền lập tức vỡ tan hóa thành vụ khí nhàn nhạt rồi bị Bất Tử kiếm hấp thu. Bất Tử kiếm tựa như bông khô, nó điên cuồng hấp thu hư hóa năng lượng ở xung quanh.

Đường Thiên có thể cảm thụ biến hóa của Bất Tử kiếm, từng sợi khí tức đang dựng dục bên trong Bất Tử kiếm.

Bất Tử kiếm hấp thu hư hóa năng lượng còn nhiều hơn A Tín cộng với Tiểu Nhiên.

Vừa nghĩ đến cái này, ý thức Đường Thiên bỗng nhiên chấn động, cả người nhẹ nhàng, tựa như trong thân thể của mình có cái gông xiềng vô hình gì đó bị triệt để đánh tan, cảm giác khinh phiêu phiêu đột nhiên đến. Sự đau đớn không chỗ nào không có biến mất tăm tích, sự vui sướng vừa mới sinh không chịu khống chế mà hiện lên.

Sau một lát, Đường Thiên bình tĩnh trở lại thì mới phát hiện, lưu ly tâm tình của mình đã tựa như một đám mây, một cục kẹo bông đường. Từng đạo hư hóa năng lượng kiếm mang từ trong lướt qua, ngoại trừ kích động lên một tia rung động thì không có bất cứ thương tổn gì.

Đường Thiên bừng tỉnh đại ngộ, lưu ly tâm tình của hắn đã bị đánh tan đến còn nhỏ hơn cát, đánh tan đến tình trạng kiếm mang vô pháp đánh tan.

Rất khó hình dung loại cảm thụ này, đây là một loại cảm thụ hoàn toàn mới. Hắn cảm giác thân thể của mình nhẹ hơn rất nhiều, hắn cảm giác hồn phách của mình đã phát sinh biến hóa vô pháp nghịch chuyển. Hắn không biết cái này là chuyện tốt hay là chuyện xấu, nhưng mà cảm giác trước mắt cũng không tệ lắm.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác mình rất khát, cơ hồ vô thức há mồm hút một cái.

Hô!

Lượng lớn hư hóa năng lượng hóa thành một dòng nhỏ, bị hắn hút vào trong miệng. Hư hóa năng lượng bị hút vào tựa như giọt nước rơi vào cồn cát, trong nháy mắt thâm nhập vào trong cơ thể Đường Thiên, bị kẹo bông đường hấp thu.

Cảm giác sung sướng khó mà hình dung hiện lên từ chỗ sâu nhất trong nội tâm Đường Thiên.

Lưu ly tâm tình bị quấy thành kẹo bông đường tựa như bông khô, nó tham lam hấp thu hư hóa năng lượng này. Cảm giác khát khô không những không giảm bớt chút mà mà lại càng thêm cường liệt, Đường Thiên liều mạng hấp thu, thậm chí quan sát hư hóa năng lượng như vụ khí từ bên ngoài thân rót vào trong cơ thể, bị kẹo bông đường hấp thu.

Thời gian trôi qua từng chút một, nhưng mà lưu ly tâm tình kẹo bông đường không có chút dấu hiệu thỏa mãn nào.

Đường Thiên không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên, tốc độ hấp thu hư hóa năng lượng của kẹo bỗng đường chậm lại, lúc này kẹo bông đường cảm giác giống như là hút đầy nước, trở nên nặng trịch. Nhưng vào lúc này, một giọt nước ôn nhuận trong sáng từ trong kẹo bông đường chậm rãi nhỏ ra.

Tong tong!

Giống như giọt nước từ giữa vách núi rỏ trên tảng đá.

Thân thể Đường Thiên đột nhiên chấn động, cái giọt này vừa thoát ly kẹo bông đường liền hóa thành một lũ vụ khí, tán nhập các ngóc ngách trên toàn thân Đường Thiên.

Đường Thiên cảm giác thân thể của mình tựa như ruộng khô được mưa thấm nhuần, cảm giác sung sướng càng thêm cường liệt hơn trước trải rộng toàn thân. Đường Thiên cảm giác thân thể mình tựa hồ mềm mại hơn rất nhiều, hắn biết rõ cái này là ảo giác, thân thể hắn đã gần như hoàn mỹ, không có bất cứ ám thương gì.

Cái này là hồn phách của hắn đang được nuôi dưỡng.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy một cái hư ảnh nhàn nhạt hiện ra bên trong cơ thể hắn.

Một giọt nước rỏ ra từ kẹo bông đường, hóa thành vụ khí, tán nhập trong toàn thân cái hư ảnh kia. Lúc này hắn mới phát hiện, trên hư ảnh có rất nhiều chỗ ảm đạm, hắn minh bạch đó là vết thương. Chòm Song Nam nhất thể song hồn, hơn nữa song hồn liên thông lẫn nhau, một khi thoát ly, vậy thế tất sẽ thụ thương.

Hồn phách một khi thụ thương, muốn trị hết phi thường trắc trở, trắc trở hơn nhiều so với trị hết thương tổn của Hồn tướng. Hồn tướng dù sao không có thân thể nên giảm thiểu rất nhiều cố kỵ. Nhưng mà hồn phách của người sống và thân thể là trọn vẹn một khối, hai cái căn bản vô pháp bóc tách. Vô luận là tại Thiên lộ hay là tại Thánh Vực, liên quan đến hồn phách đều là lĩnh vực mù mờ, ai cũng không dám nói mình thật thấy rõ bí mật của hồn phách.

Đường Thiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hồn phách của mình.

Cảm giác hồn phách được tẩm dưỡng, và cảm giác sung sướng vừa rồi là hoàn toàn bất đồng, chỉ là cảm giác thân thể của mình trở nên tự nhiên hơn, cảm giác như thủy tinh dính đầy bụi đang từng chút được lau đi, cảm giác tâm thần thông minh. Giống như một cái gian nhà âm u được mở cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, vật trong phòng dần dần trở nên rõ ràng.

Rất nhiều điểm trước đây tối nghĩa không rõ, lúc này lại tự nhiên như thế, tựa như nước chảy thành sông, trở nên rộng mở thông suốt, thân hồn nhất thể. Trong lòng Đường Thiên hiện lên một tia minh ngộ.

Trong bất tri bất giác, hồn phách của hắn đã được bổ túc viên mãn, tâm niệm Đường Thiên mới động, kẹo bông đường liền đình chỉ hấp thu năng lượng hư hóa. Lần này Đường Thiên thu hoạch rất lớn, khiến hắn phi thường bất ngờ. Chủ ý của hắn chỉ là trợ giúp đám người A Tín Tiểu Nhiên, không ngờ được, cuối cùng được lợi ích lớn nhất là chính hắn. Rất nhiều điểm trước đây không rõ, hiện tại triệt để minh ngộ.

Năng lượng hư hóa trên thực tế chính là thành phần cấu thành hồn phách, cái này là một loại lực lượng có hình thái đặc thù.

Sau khi hắn tu bổ xong hồn phách của mình, cũng không giống như Tiểu Nhiên A Tín tiếp tục hấp thu hư hóa năng lượng. Đám Tiểu Nhiên hấp thu hư hóa năng lượng càng nhiều càng tốt, bởi vì bọn họ không có hạn chế từ nhục thân. Mà Đường Thiên lại không thế được, hồn phách của hắn và nhục thân trọn vẹn một khối, nếu như hồn phách quá lớn mạnh, thế tất sẽ đánh vỡ cân đối giữa hai cái.

Một khi hồn phách và nhục thân không hài hòa, vấn đề sẽ trở nên phiền phức.

Hơn nữa, hồn phách của mình vô pháp gia tăng tại "Lượng", thế nhưng có thể tăng lên tại "Chất", đây mới là tu luyện chi đạo của con người.

Thứ phổ thông đối với hồn phách cơ hồ không có bất cứ tác dụng gì, ngay cả kiếm qua tôi rèn hồn pháp năm trước, nếu như là kiếm mang phổ thông hiện tại cũng không có tác dụng gì đối với Đường Thiên. Mà kiếm mang do hư hóa năng lượng biến thành lại có thể đem đến tác dụng này.

Cái này là nơi rèn hồn tốt nhất của Đường Thiên, không có địa phương nào tốt hơn so với nơi đây. Vô số năng lượng hư hóa, biết tìm từ nơi nào? Cho dù là lúc rèn luyện hồn phách bị thương, cũng có thể lập tức chữa trị, cứ như vậy, hoàn toàn không có nỗi lo về sau.

Đường Thiên không chút nào do dự mà bắt đầu rèn luyện hồn phách vừa mới chữa trị viên mãn của mình, tuy rằng cần phải lần nữa kinh lịch đau đớn vừa rồi, nhưng mà tiền lời lấy được điểm đau đớn ấy có tính là cái gì?

Hơn nữa Đường Thiên quyết tâm lần nữa luyện chế kẹo bông đường của mình, nga, là đánh tan tình trạng lưu ly tâm tình.

Nơi đây hư hóa năng lượng vô cùng vô tận, hắn có thể nếm thử nhiều thứ bất đồng, còn có nơi nào để thực nghiệm tốt hơn nơi này?

Đột nhiên, Đường Thiên với ý chí chiến đấu tràn đầy cũng cảm thấy bên trong kiếm qua lốc xoáy quả thực là thiên đường.

Cảm tạ đại trưởng lão... Ách, dường như không hay lắm, quá thảm rồi! Tuy rằng không phải con dân của mình, nhưng mà cũng là mạng người a.

Như vậy, ta chỉ có thể vật tận sử dụng, báo thù cho các ngươi!

Giết chết đại trưởng lão!

*****************************************************************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui