Chiến Thần Biến
Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
Chương 31: Vơ vét tài sản bát đại gia tộc
Dịch: Ursawarrious
Biên: Pearl
Nguồn: 4vn
Về phần Đằng gia, trong nội tâm Vương Thiên Hà đã xem như không có rồi, không cần quan tâm nữa. Giờ đây, cho dù thế nào cũng nhất quyết không để Đằng gia tiếp tục tồn tại trên thế gian nữa, nhất là Đằng Phi, hắn nhất định phải chết!
Tin rằng không chỉ hắn mà bảy gia chủ còn lại nhất định cũng nghĩ như vậy, chỉ cần kéo Lãnh Nguyên Dã về cùng phe, lúc đấy mọi chuyện đều dễ xử lí!
Vương Thiên Hà nói chuyện lúc này không hề có chút ám hiệu nào, thế như Lãnh Nguyên Dã là ai chứ? Có thể trở thành người thủ hộ của Thanh Nguyên Châu, thực lực và trí tuệ, thiếu cái nào cũng không được. Hắn lập tức hiểu được ý của Vương Thiên Hà, đây là dùng tiền mua mạng!
Tất nhiên là không phải mua của Đằng gia rồi, là muốn mua của mình!
Cho Đằng gia vạn lượng hoàng kim là một cách ám chỉ rằng với một người sắp bị diệt tộc cũng có thể lấy ra vạn lượng hoàng kim. Như vậy thì muốn mua chuộc, ngăn ngừa mình liệu sẽ lấy ra bao nhiêu?
Đấy là còn chưa nói đến bảy gia tộc còn lại!
Nhất thời, Lãnh Nguyên Dã cũng cảm thấy do dự, thật ra, hắn càng hận Đằng Phi hơn nữa. Cho dù là vô tình hay cố ý thì tên tiểu tử chết tiệt này cũng là người kéo mình vào chuyện này, làm cho mình không thể nào bàng quan được, hơn nữa bát đại gia tộc gộp lại là một lực lượng mà Đằng gia còn lâu mới có thể so sánh được!
Tối trọng yếu là tiền tài động nhân tâm nữa!
Lãnh Nguyên Dã tưởng tượng như là đang có một núi vàng đang nằm trước mặt hắn, chỉ cần hắn động ngón tay một chút thôi, núi vàng này sẽ thuộc về hắn!
Mà việc hắn cần làm chỉ là quẳng bớt một chút lương tâm, nhắm một mắt mở một mắt, sau đó ngậm miệng đi là được! Hắn tin rằng gia chủ của bát đại gia tộc cũng là người hiểu lí lẽ, chỉ cần họ đưa ra được đầy đủ tài phú, như vậy thì người thủ hộ là hắn có thể vĩnh viễn ngậm miệng!
Nếu không, với lực lượng của bát đại gia tộc, lấy ra một khoản tài phú lớn thuê giết mười người như hắn cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Lòng suy nghĩ, Lãnh Nguyên Dã âm thầm đưa ra quyết định, liền cười ha hả nói:
- Nếu là hiểu lầm thì mọi người có thể dừng tay rồi! Đằng lão gia, tổn thất của các ngươi liền do Thác Bạt gia và Vương gia đền bù! Người thấy thế nào?
Đằng Văn Hiên nào biết rằng nhìn qua Lãnh Nguyên Dã có vẻ công bằng nhưng đã đem gia tộc bọn họ đẩy xuống vực sâu, vẫn còn cảm thấy Lãnh Nguyên Dã đưa ra quyết định rất công bằng, nói một cách cảm kích:
- Đa tạ thủ hộ đại nhân đã phán phạt một cách công bằng!
Đằng Phi nhìn vẻ mặt khiêm tốn của Lãnh Nguyên Dã chẳng biết tại sao lại cảm thấy một cổ dự cảm không may. Tựa hồ vị thủ hộ của Thanh Nguyên Châu này cũng không phải là cương trực công chính, chính trực liêm minh như trong truyền thuyết. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác của hắn mà thôi, không thể nói trực tiếp ra được.
- Ha ha, Đằng công tử, nếu hiểu lầm đã được giải trừ, mọi chuyện đã minh bạch rồi, không biết cậu có thể đem trả đấu kỹ của chúng ta không?
Thôi gia gia chủ bỗng cười híp mắt, đi tới trước mặt Đằng Phi hỏi.
Đúng à, đấu kỹ còn đang ở chỗ Đằng Phi chứ đâu!
Đây là nội tình chân chính của bát đại gia tộc à!
Nhất thời, ánh mắt mọi người lần nữa lại tập trung vào Đằng Phi.
- Có thể, tất nhiên là có thể rồi, nếu những đấu kĩ này đúng là thuộc về bát đại gia tộc thì ta sẽ không giữ làm của riêng làm gì. Bất quá…
Hắn vừa nói vừa nhìn bát tộc trưởng, trên khuôn mặt thanh tú của hiện lên một tia làm khó dễ:
- Bất quá trong thư này nói những đấu kĩ này là để cho ta, mọi người xem, ta cũng biết lá thư này rất trọng yếu, không đưa cho ai khác xem, cũng không giao ra, mọi người xem có phải hay không…?
Mẹ kiếp! Tiểu tử này lại vẫn còn muốn chỗ tốt! Ngươi có biết không là từ thời điểm ngươi lấy ra phong thư này, ngươi đã có thể xem như một người chết rồi?
Gia chủ bát đại gia tộc, người nào lại không khôn khéo cực độ? Sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Đằng Phi, lập tức không nhịn được cười lạnh trong lòng.
Lý gia Ngũ công tử Lý Cương chỉ vào Đằng Phi mắng to:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết à? Ngươi lấy đấu kĩ của bát đại gia tộc chúng ta, hơn nữa còn học trộm, chúng ta chưa tìm ngươi tính sổ đã là may mắn ba đời nhà ngươi rồi! Ngươi lại vẫn còn muốn chỗ tốt ư?
- Nhanh trả đấu kĩ cho chúng ta, tên kẻ trộm chết tiệt này!
Bỗng nhiên Hoắc Văn Quảng cũng nhảy ra, chỉ vào Đằng Phi quát.
Tôn Thiến Thiến lạnh lùng nhìn Đằng Phi, nói một cách khinh thường:
- Không truy cứu trách nhiệm của ngươi đã là tốt lắm rồi, ngươi lại vẫn còn muốn có chỗ tốt, ngươi chưa tỉnh ngủ hả?
Sắc mặt một đám đệ tử trẻ tuổi của bát đại gia tộc không tốt chút nào. Lúc trước không ai có thể nghĩ đến chuyện thiên tài đấu khí của thế hệ trẻ Vương gia Vương Duy, tam giai thập cấp thế mà lại thua dưới tay Đằng Phi. Lại càng không nghĩ tới chuyện chiêu thức Đằng Phi sử dụng lại là đấu kỹ gia truyền của bát đại gia tộc.
Không ai tin tưởng lời giải thích của Đằng Phi, mấy người này cũng không biết trên tờ giấy kia viết cái gì mà làm cho gia chủ của bát đại gia tộc biến sắc. Hiện bọn chúng chỉ muốn làm một việc đấy là lấy đấu kỹ của gia tộc mình về sau đó đánh cho tên tiểu tử chết tiệt này một trận thê thảm!
Đằng Phi từ nhỏ đã bị xem thường rất nhiều, thế nên đối với việc đệ tử bát đại gia tộc chỉ trích, hắn xem như không có. Hắn chẳng thèm quan tâm đến bọn chúng, chỉ bình tĩnh nhìn gia chủ bát đại gia tộc.
Đằng lão gia tử ánh mắt lóe lên nhìn sắc mặt bát đại gia chủ, đồng thời nhìn vào tờ giấy nắm trong tay Vương Thiên Hà. Cho dù là không biết chắc trong đó viết gì nhưng cũng đoán ra được phần nào, lập tức trong lòng có chút trách móc tôn tử của mình, chuyện lớn như thế mà không thương lượng với gia gia của hắn một chút.
Đằng Văn Hiên không thấy việc Đằng Phi vơ vét tài sản bát đại gia tộc là tốt, ngược lại, nếu xử lí không tốt sẽ dẫn đến họa sát thân!
Đằng Phi liền nói tiếp một cách thản nhiên:
- Dĩ nhiên đấu kĩ là của bát đại gia tộc các ngươi, các ngươi muốn lấy về cũng không sao. Có điều, người khác nghĩ gì về bát đại gia tộc các ngươi thì khó mà biết được.
- Đằng công tử, ngươi có chắc chắn rằng phong thư này trừ ngươi ra thì chưa có ai xem không?
Vương Thiên Hà vung lên tờ giấy nhưng lại nặng như cả một ngọn núi, trầm giọng hỏi.
- Dĩ nhiên, ta đâu có ngu như thế, dù sao ta đã mười ba tuổi rồi!
Đằng Phi thoáng nhìn Vương Thiên Hà, trả lời:
- Bất quá ta đã chép ra thêm hai phần, ta khuyên các người đừng có ý định bất lợi với ta, nếu không… ha ha, ta cũng không dám đảm bảo những chuyện này có thể truyền bá ra ngoài hay không!
Mẹ kiếp! Tên tiểu tử giảo hoạt chết tiệt!
Bát đại gia chủ cùng thanh nguyên châu thủ hộ nội tâm đồng thời mắng một câu.
- Đồ vật này ngươi lại đem đi sao thêm hai phần? Đằng công tử, ngươi muốn dùng nó để uy hiếp chúng ta ư?
Triệu gia chủ nhìn Đằng Phi lạnh lùng, trong lòng dâng lên sát ý vô hạn.
- Ta nào có gan uy hiếp bát đại gia tộc? Tiểu tử chỉ là muốn dùng nó để bảo vệ tánh mạng mình mà thôi. Vốn là ta còn chưa chắc chắn, thế nhưng hiện tại ta tin khi các ngươi thấy thứ này nhất định sẽ muốn giết ta diệt khẩu, các ngươi quên chuyện chó đi! Còn có, chuyện này không liên quan đến Đằng gia, nếu ta biết các ngươi có ý định bất lợi với Đằng gia, ta đảm bảo chuyện này sẽ truyền đi khắp nơi! Cùng lắm thì cá chết lưới rách!
Đằng Phi còn trẻ, còn chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng không có nghĩa hắn ngu. Lúc trước đúng là hắn sơ sót, mặc dù cảm thấy chuyện ghi trong lá thư này là kinh thế hãi tục nhưng lại không ngờ bát đại gia tộc sẽ phản ứng kịch liệt như thế. Đằng Phi liền nghĩ đến việc sẽ bị giết người diệt khẩu, cho nên hắn liền thay đổi thái độ. Nếu như thật sự bát đại gia tộc đã làm những chuyện đó, vậy thì những người này có chết một trăm lần vẫn còn ít, lấy đấu kĩ công pháp của bọn họ, thêm một ít linh dược ma hạch đã quá cho bọn hắn mặt mũi rồi!
- Ha ha, hảo, quả là anh hùng xuất thiếu niên!
Vương Thiên Hà ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, nói:
- Ta nguyên ý bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim để mua về đấu kỹ cấp Đấu Sư Kim Điêu trảo!
Mọi người đang ở đấy nghe vậy liền thất kinh, mười vạn lượng!!?
Đây là hoàng kim, không phải là bạc !
Một lượng hoàng kim tương đương mười lượng bạc, đây là hơn một trăm vạn lượng bạc! Một con số kinh người à!
- Ta cũng nguyện ý bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim…
- Ta cũng nguyện ý…
- Ta…
Bảy gia tộc còn lại đều rối rít mở lời, không nhiều không ít, tất cả đều ra giá mười vạn lượng hoàng kim!
Mấy từ này đã làm cho mọi người kinh ngạc suýt ngất, tám mươi vạn lượng hoàng kim! Tận tám mươi vạn lượng hoàng kim! Đây là tám trăm vạn lượng bạc!
Xếp chồng lên nhau không khác gì một tòa núi!
Ngay cả thủ hộ giả Lãnh Nguyên Dã khi nhìn Đằng Phi ánh mắt cũng tràn đầy hâm mộ và ghen tỵ
Những nhân vật tiếng tăm của Thanh Bình Phủ mà chưa rời đi, bao gồm Phạm, Lật, Trương lão tộc trưởng, cùng với một đám người của Đằng gia, tất cả đều đứng đó trợn mắt há mồm, trên mặt cứng ngắc, cứ như người điên.
Đằng gia sinh ý trải rộng khắp nơi, là một gia tộc buôn bán chân chính, tuy thế nhưng tất cả tài sản của Đằng gia cọng lại cũng mới chỉ tầm hơn hai ngàn vạn lượng bạc.
Một trang giấy của Đằng Phi cùng với tám bản đấu kỹ vốn thuộc về bát đại gia tộc lại có thể bán được tám mươi vạn lượng hoàng kim? Số tiền này đã vượt qua toàn bộ số vốn lưu động mà Đằng gia hiện tại có thể lấy ra!
Nếu là Đằng Vân Tráng có số tài sản này, hắn cần gì phải làm náo động như thế?
Đằng Phi khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nói:
- Một ngàn vạn lượng, Bát gia các ngươi bỏ thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim, chuyện này cho qua!
- Má nó, ngươi thật là tự tìm…
Lý Cương còn nói chưa hết câu thì đã bị ánh mắt hung tợn của phụ thân hắn làm cho im miệng, sợ rúc ra đằng sau đứng, không dám mở mồm nữa.
Vương Thiên Hà cười một tiếng, nói:
- Một ngàn vạn lượng? Được, ba ngày sau chúng ta sẽ mang đến Đằng gia, bất quá ngươi nên chuẩn bị đầy đủ, không nên quên.
- Yên tâm, ta sẽ không quên!
Đằng Phi nói
Người của bát đại gia tộc liền vô cùng nhanh chóng tiêu sái rời đi, lứa tuổi trẻ còn lại biết là có chuyện nhưng không biết đến tột cùng là thế nào nhìn Đằng Phi với ánh mắt rất bất thiện.
Bởi vì tên chết tiệt này lại dám vơ vét tài sản của bát đại gia tộc!
Còn mấy người của Đằng Gia khi nhìn Đằng Phi ánh mắt đều mang vẻ không thể tin được, mơ hồ có thêm vài phần kính sợ.
Có can đảm bắt chẹt bát đại gia tộc, lại còn thành công, bọn họ trước giờ chưa nghĩ đến, hôm nay thật đúng là khai mở nhãn giới!