Chiến Thần Biến
Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
Chương 44: Nhất vãng vô tiền.
(Trước nay chưa từng có)
Dịch: thinhtk
Biên: ahnkaze
Mưa rơi tầm tã, bốn đầu người rơi xuống cùng lúc tạo thành một hình ảnh hết sức kinh khủng. Bởi vì tốc độ của đao này quá nhanh nên y phục những hộ vệ này vẫn tràn đầy đấu khí và duy trì bộ dạng chiến đấu, phải qua một lát sau mới gục xuống.
Một đao hoành tảo thiên quân, chém bốn đầu người!
Mà thi thể bốn hộ vệ của Thác Bạt gia tộc khi nằm trên đất tay vẫn cầm chặt vũ khí, tất cả nằm cách Đằng Phi đúng nửa thước. Nếu Đằng Phi chậm trễ nửa giây thôi thì kết quả đã ngược lại, hắn sẽ bị bọn họ phanh thây. Hai hộ vệ còn lại vì chậm một chút nên may mắn giữ lại được một mạng, cả hai quay sang nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương ánh lên vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Người thiếu niên vác thanh đao bản rộng kia giống như một sát thần, trên người hắn thậm chí không phát ra bất kỳ khí thế gì nhưng lại khiến cho hai hộ vệ tinh nhuệ của Thác Bạt gia tộc sợ hãi mất hết dũng khí.
Đằng Phi cũng không quan tâm hai gã hộ vệ đang sơ đến nỗi ngây người này. Mục đích hôm nay của hắn là tìm cao tầng Thác Bạt gia tộc để báo thù chứ không phải tới giết những những tên hộ vệ.
Những người này nếu không chủ động tấn công thì hắn cũng lười ra tay đánh trả. Hơn nữa thanh đao dù sắc bén nhưng nếu giết quá nhiều người thì lưỡi đao cũng sẽ bị cuốn lại. Vì thế hắn cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp.
Ầm!
Cửa phòng mật thất của Thác Bạt gia tộc vỡ nát, Thác Bạt Mẫn Liệt quần áo ướt sũng thất hồn lạc phách hướng về đám cao tầng của gia tộc đang trợn mắt hô to:
- Còn nhìn gì nữa! Đằng Phi đánh tới rồi, Thác Bạt Mẫn Hồn bị hắn một đao..
- Ngươi điên rồi sao? Nói hưu nói vượn gì đó? Còn không mau cút ra ngoài!
Thác Bạt Hồng Vận lúc này bộc phát uy nghiêm của gia chủ, đứng dậy chỉ vào Thác Bạt Mẫn Liệt rồi quát to.
Quá mất mặt!
Quả thực quá mất mặt!
Đây là nhi tử mà mình coi trọng nhất đây sao? Chỉ là một Đằng Phi mà cũng bị hù dọa thành như vậy?
Sắc mặt Thác Bạt Hồng Vận đỏ lên, hội nghị quan trọng lại bị nhi tử mà hắn quý nhất quấy rầy nênchưa kịp suy nghĩ tới những lời Thác Bạt Mẫn Liệt vừa nói.
Nhưng bên cạnh hắn lại có người nghe rõ, người này giật mình đứng dậy hỏi Thác Bạt Mẫn Liệt:
-Ngươi nói gì? Đằng Phi đã giết Mẫn Hồng? Ngay ở nhà chúng ta?
Thác Bạt Mẫn Liệt lúc này đã hơi bình tĩnh, thở hổn hển trả lời:
-Không sai, Đằng Phi đã xông vào hậu viện, vài hộ vệ của gia tộc đã tới cản, bất quá tiểu điệt nghĩ rằng, phân nửa là không ngăn được…
-Hừ, còn thiên lý vương pháp sao? Tên tiểu tử phế vật của Đằng gia bị điên rồi phải không? Hắn cho rằng trên dưới Đằng gia trấn có thể che chở được cho hắn sao? Quả thực là muốn chết!
Trung niên bên cạnh Thác Bạt Hồng Vận là thân đệ đệ của Thác Bạt Hồng Vận, Thác Bạt Hồng Phong. Hắn chỉ vào Thác Bạt Mẫn Liệt cả giận nói:
-Còn ngươi Thác Bạt Mẫn Liệt, ngươi là thiên tài đấu khí Võ Giả, ngươi là tam cấp cửu giai Đấu Sư mà! Ngươi nhìn ngươi xem, bị người ta hù dọa thành cái dạng gì rồ? Ngươi…ngươi làm ta thật sự quá thất vọng!
-Đúng rồi!... Ta là tam cấp cửu giai Đấu sư , ta là thiên tài đấu khí võ giã của Thác Bạt gia tộc mà…
Thác Bạt Mẫn Liệt lẩm bẩm tự nói, thân thể khẽ run run.
Là thiên tài được Thác Bạt gia tộc bồi dưỡng, Thác Bạt Mẫn Liệt không phải là chưa từng giết người, thậm chí hắn đã giết qua không ít người! Những năm gần đây, đệ đệ Thác Bạt Mẫn Hồng thường xuyên gây chuyện thị phi ở bên ngoài mà Thác Bạt Mẫn Liệt không muốn cái mông hắn nở hoa nên đã trực tiếp giết người diệt khẩu, thậm chí có khi còn giết cả nhà mười mấy mạng người!
Nhưng không hiểu tại sao sự tự tin và kiêu ngạo của Thác Bạt Mẫn Liệt lại bị một đao thiểm điện đánh cho tan tác khiến hoàn toàn mất đi dũng khí giao thủ cùng Đằng Phi!
-Đồ vô dụng!
Thác Bạt Hồng Vận rít qua kẽ răng, không thèm nhìn nhi tử một lần mà dẫn đám người cao tầng của gia tộc không quản trời mưa to trực tiếp đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Thác Bạt Mẫn Liệt hai mắt vô thần ngã xuống và không ngừng lẩm bẩm:
-Tại sao, tại sao ta lại không dám xuất thủ với hắn, hắn đã giết đệ đệ của ta, ta rất tức giận, tại sao… Ta … ta thật sự sợ hãi sao?
Lúc này đã có rất nhiều người bị kinh động, hộ vệ Thác Bạt gia tộc bắt đầu không ngừng xông về hướng Đằng Phi. Là một gia tộc có địa vị ngang với Đằng gia nhiều năm nên thực lực Thác Bạt gia tộc tuy không bằng Thanh Bình Phủ bát đại gia tộc nhưng cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt.
Tất cả hào quang ở Đằng Gia trấn căn bản đã bị Đằng gia cướp đi, đằng sau ánh hào quang của Đằng gia, tuy Thác Bạt gia vẫn ẩn nhẫn và âm thầm phát triển nhưng ngay cả lão gia tử Đằng Văn Hiên cũng không coi Thác Bạt gia vào đâu cả, bất cứ lúc nào Đằng gia cũng có thể nhổ đi cái đinh này.
Nhưng sự thật có phải thế không?
Lại có mười mấy hộ vệ tinh nhuệ củ Thác Bạt gia xông về phía Đằng Phi, những người này cơ bản đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thậm chí so với hộ vệ tinh nhuệ của Đằng gia còn mạnh hơn!
Nhưng bọn hắn đều không thể ngăn cản được bước tiến của Đằng Phi, kể từ khi mất đi Tử lăng thần công thì tất cả chiêu thức của Đằng Phi đã đơn giản đến đáng thương.
Hoành Tảo Thiên Quân!
Đối mặt với nhiều người vây công như vậy, Đằng Phi hầu như chỉ dùng một chiêu chiêu đơn giản: Hoành Tảo! Tốc độ của hắn nhanh hơn nhiều so với hộ vệ của Thác bạt gia nên đám người hộ vệ chỉ còn cách tản ra!
Có mấy lần hộ vệ Thác Bạt gia với vũ khí trong tay khó khăn lắm mới tiếp xúc được với thân thể Đằng Phi ngay sau đó toàn bộ đã bị Đằng Phi giết chết! Sát khí trên người Đằng Phi ngày càng đậm, dưới đao của hắn không một người nào có thể sống sót. Lúc này sát khí trên người hắn như xuyên thấu qua màn mưa và không ngừng khuếch tán về bốn phương tám hướng.
-Đi chết đi!
Từ trong màn mưa đột nhiên truyền ra một tiếng rống cuồng bạo, một đạo quang mang bạo phát trực tiếp đem những giọt mưa hóa thành khí!
Một đao kia, nhanh đến cùng cực!
Người đến chính là đệ đệ của Thác Bạt Hồng Vận cũng người mạnh nhất của Thác Bạt gia, Thác Bạt Hồng Phong!
Một tứ cấp ngũ giai Đại đấu sư!
Thiên tài thế hệ trẻ Thác Bạt Mẫn Liệt là đệ tử thân truyền của hắn, cũng vì thế nên Thác Bạt Hồng Phong mới thất vọng về hắn như vậy.
Sau nhiều năm ẩn nhẫn che giấu thực lực, lúc này gia tộc Thác Bạt đã có một đại đấu sư, hơn nữa người này còn trẻ tuổi hơn Đằng gia lão tử rất nhiều. Tương lai hắn có thể vượt xa Đằng gia lão tử trở thành người mạnh nhất ở Đằng gia trấn!
Đối mặt với thiếu niên cả gan đánh giết tới cửa này, Thác Bạt Hồng Phong ra tay tàn nhẫn không chừa đường sống! Không phải vì hắn là đệ tử của Đằng gia, cũng không phải vì hắn đã xông vào Thác Bạt gia làm cho Thác Bạt gia mất hết mặt mũi, mà tối trọng yếu là hắn cảm thấy được trên người Đằng Phi hình ảnh của Đằng Văn Chí năm xưa, một cường giả Đại Đấu Tôn đáng sợ!
Đằng tam gia mặc dù thực lực vô cùng mạnh mẽ nhưng tính tình của hắn lại rất khiêm tốn. Cơ hồ tất cả đấu khí võ giả của Thanh Nguyên châu đều thừa nhận Đằng Tam gia là một người có đầu óc cực kỳ khéo léo, là thiên tài buôn bán mà quên đi thân phận võ giả của hắn!
Mà người thiếu niên này trước mắt thì hoàn toàn bất đồng, bên trong thân hình gầy gò kia đang ẩn giấu một núi lửa đang chực bùng phát, khí phách bực này trông giống như một cường giả nhìn xuống thiên hạ, dường như muốn đêm tất cả mọi người đánh thành từng mảnh nhỏ.
Không giết hắn, không cần Đằng gia tấn công thì Thác Bạt gia cũng sẽ biến mất!
Dù phải đối mặt với một kích của người mạnh nhất của Thác Bạt gia nhưng Đằng Phi không hề lùi nửa bước. Hắn giơ đao lên nghênh đón, ngay lập tức một cỗ nhiệt hỏa cùng với một lực lượng khổng lồ bức Đằng Phi lui về sau vài chục bước, khi huyết trong người đảo lộn, khóe miệng Đằng Phi tràn ra một tia máu tươi.
Mà từ trên không trung Thác Bạt Hồng Phong đang chiếm ưu thế cũng cảm thấy khí huyết dâng trào, lục phủ ngũ tạng như sôi lên, cổ họng mằn mặn suýt chút nữa đã hộc máu!
Hai mắt Đằng Phi lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn thật không nghĩ tới trong Thác Bạt gia tộc lại còn có cao thủ Đại Đấu sư.
Thác Bạt gia không hề yếu như vẻ bề ngoài a!
Nhưng hắn không biết rằng trong lòng Thác Bạt Hồng Phong còn kinh ngạc hơn Lúc này Thác Bạt Hồng Phong đã hiểu tại sao chất nhi Thác Bạt Mẫn Liệt lại không có dũng khí xuất thủ, và hộ vệ tinh nhuệ của Thác Bạt gia cũng không phải vì vì khinh địch mà chết.
Tên Đằng Phi này tuy trên người không hề có đấu khí ba động lấy cứng đấu cứng lại có thể khiến hắn chật vật. Tiểu tử phế vật của Đằng gia lúc nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?
Đằng Phi chậm rãi lấy ra một viên đan dược rồi bỏ vào miệng. Đây là đan dược trị liệu nội thương tốt nhất của Đằng gia, vốn Đằng Phi không nghĩ tới mình sẽ phải dùng tới nó nhanh như vậy. Đan dược vừa vào miệng đã lập tức hòa tan, một luồng lực lượng ấm áp chậm rãi lan tỏa khắp tứ chi của hắn. Đồng thời Đằng Phi cũng cảm thấy đấu mạch trong cơ thể thời khắc này đã đạt đến đỉnh điểm. Lúc này hắn cảm giác mười đấu hạch trong đấu mạch chậm rãi bành trướng, mơ hồ có cảm giác đột phá!
Lúc này dù phải đối mặt với địch thủ mạnh hơn mình nhưng Đằng Phi lại không hề có một chút cảm giác sợ hãi mà mơ hồ cảm thấy hưng phấn. Chiến đấu! Chỉ có chiến đấu mới có thể làm cho ta cường đại nhanh hơn!
Nếu như ngay cả dũng khí chiến đấu còn không có thìta làm thế nào có thể báo thù cho cha mẹ, cho sư phụ?
-Vượt qua tất cả chướng ngại phía trước, phá cho ta!
Trong lòng Đằng Phi phát ra một tiếng reo hò, hắn huy động đại đao đã thủng vài lỗ, một đạo ánh sáng trắng lóe lên hướng về Thác Bạt Hồng Phong!