Chiến Thần Ngạo Thế


Cảnh tượng bỗng chốc đảo ngược.
Cảnh sát chống bạo động ban đầu đến để bắt họ, nhưng bây giờ không biết từ đâu ra nhiều người mặc quần trang như thế.
Số người này chí ít cũng phải cả một doanh trại đấy.

Mấy người nhà họ Hứa bị bắt lên xe cảnh sát đều sững sờ, lẽ nào những người này cũng là người nhà họ Hà? Vậy thì lần này Dương Kiến Nghiêm sắp xong đời rồi.

"Đó là người ông nội phải tới sao?" Nhìn người trước mặt, hình như là đại tá.

Hà Hình Lương bất giác hỏi.

"Hà Chí Hùng? Ông ta cũng xứng sao?" Người đàn ông nhìn Hà Hình Lương với ánh mắt kiêu ngạo.

"Má nó...!gọi thẳng tên ông nội tao, mày là cái thá gì!" Lời của Hà Hình Lương còn chưa nói xong, người đàn ông đã vung ra một cái tát.
Người đàn ông mặc áo tay ngắn màu xám phía sau Hà Hình Lương nhất thời trở nên kích động, dường như muốn lấy lại thể diện cho anh ta.
Nhưng mà mấy người này, có thể gây nên sóng gió gì chứ.
Vẫn còn chưa động thủ, đảm bảo vệ phía sau người đàn ông từng người một đi về phía trước, đã lên đạn đạn nhắm vào Hà Hình Lương.

Hơn nữa, nhìn tư thế của họ, dường như chỉ cần người đàn ông đó ra lệnh, bọn họ sẽ động thủ ngay mà chẳng hề do dự.
Hà Hình Lương nuốt nước bọt.

Anh ta có hơi hoảng sợ.


Thấy ánh mắt người đàn ông hơi rụt lại, anh ta hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"
"Chu Hào"
"Chu Hào?"
Hà Hình Lương cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, liền nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông đó một hồi, cuối cùng sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.
"Binh vương Chu Hào!"
Chu Hào, trực thuộc quân khu thủ đô, nghiêm túc mà nói, ông ta và ông nội có chức vị ngang hàng, nhưng ông nội anh ta lại không sánh bằng được.
Bởi vì người ta chỉ mới bốn mươi tuổi mà thôi, thế mà đã được gọi là binh vượng, có thể thấy ông ta mạnh mẽ cỡ nào.
Chỉ là không ngờ, sao ông ta lại ở đây.

"Anh Chu, anh xem, anh tới đây cũng không chịu nhắc trước một tiếng, để tôi chuẩn bị tiếp đãi anh." "Ha ha, chuẩn bị tiếp đãi?"
Ông ta lại đổi thái độ lạnh lùng, nhìn Dương Kiến Nghiêm, cười mỉa: "Cậu Dương, cậu xem thằng nhóc này xử lý như thế nào đây, chỉ cần câu mở miệng, tôi thậm chí có thể đưa cậu ta vào tòa án quân sự".
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Hà Hình tương trợn mắt ngoác mồm, không nói được lời nào.

Rốt cuộc tên Dương Kiển Nghiêm này có lại lịch thế nào?
Ngay cả binh vương Chu Hào cũng phải cúi đầu nhún nhường trước anh ta.

Anh ta hít một ngụm khí lạnh.
Cho đến giờ phút này, anh ta mới biết rằng mình đã giẫm phải tấm đinh sắt rồi.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Chu Hào, anh ta chợt toát mồ hôi hột.
Nếu Chu Hào muốn, thật sự có thể sẽ đưa anh ta ra tòa án quân sự, ngay cả ông nội của anh ta cũng không bảo lãnh được.
“Bỏ đi” Dương Kiến Nghiêm xua tay.

Nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm xua tay, Hà Hình Lương thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuyu xuống đất.
“Còn không mau cảm ơn cậu Dương?” Chu Hào quát lên.
"Cảm ơn, cảm ơn!” Hà Hình Lương cảm kích nói.
Chuyện còn lại đơn giản thôi.
Hà Hình Lương trả tự do cho mọi người và cam đoan với Dương Kiến Nghiêm rằng anh ta sẽ không bao giờ can dự vào vùng đất này nữa, nếu sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ việc liên hệ với anh ta.
Chu Hào cũng sơ tán hết người của mình.
"Cậu Dương, cậu chỉ cần mở miệng, tôi sẽ đưa thằng nhóc này đến tòa án quân sự” Chu Hào và Dương Kiến Nghiêm vừa đi xuống đường vừa nói chuyện.
"Đừng nói mấy lời giả dối đó nữa” Dương Kiển Nghiêm nhếch môi.

“Nếu tôi thật sự làm như thế, ông sẽ không biết ăn nói làm sao với ông người ta đâu”.
“Ha ha.” Chu Hào bật cười: “Cậu Dương ở nước Chiêm gần một tuần rồi, đã quen chưa?”
"Nếu tôi nói không quên, ông định trục xuất tôi sao?" “Tôi không dám, nhưng tôi phải làm như thế, là chỉ thị của cấp trên mà” Chu Hào ngượng ngùng cười.

Thật ra sau khi Dương Kiến Nghiêm vừa ngồi máy bay về nước Chiêm, phía chính phủ đã biết rồi.

Với nhân vật tầm cỡ này, phải giám sát mọi lúc, biết rõ hướng hành động, tránh gây ra sóng gió trong nội địa.

Còn Chu Hào chính là người cấp trên phải đi theo Dương Kiến Nghiêm.
Dương Kiến Nghiêm đã sớm biết, nhưng bọn họ không làm phiền cuộc sống của anh, anh cũng chẳng thèm để tâm đến.
"Được rồi, chúng ta dừng lại ở đây, tôi phải về rồi, chắc vợ tôi lo lắng lắm, à phải, đêm nay cảm ơn ông đến giúp đỡ" Dương Kiển Nghiêm nói.
"Cậu Dương khách sáo rồi, tôi phải cảm ơn cậu đã liên lạc với tôi, cho dù tôi không đến, đám người của Hà Hình Lương đối với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ"

“Đúng rồi, thân phận của tôi, đừng nói ra ngoài nhé, tôi thích khiêm tốn” Dương Kiến Nghiêm nhắc nhở.

“Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi” Trần Hạo gật đầu.
Sau khi tạm biệt Chu Hào, Dương Kiển Nghiêm quay trở lại tập đoàn Thuận Nghiệp.
Vừa trải qua cảnh tượng chấn động lòng người, lồng ngực ai ai cũng đều nhấp nhô kịch liệt.

Cũng quá kích thích rồi, giống như đánh nhau với thần tiên vậy.

"Người của quân khu vừa rồi hình như không phải nhà họ Hà, bọn họ hình như tới cứu chúng ta."
"Đúng rồi, vừa rồi tôi ở trong xe cảnh sát nhìn thấy, Hà Hình Lương khom lưng cúi đầu với người đó, bộ dạng hình như rất sợ hãi, dù sao lại lịch cũng những người khi nãy cũng không phải là nhỏ"
"Đúng vậy, mà sao họ lại cứu chúng ta?"
"Vừa rồi không phải Dương Kiến Nghiêm cũng ở bên cạnh bọn họ sao? Anh ta có lẽ đã nghe bọn họ nói gì đó, mau tìm Dương Kiến Nghiêm lại hỏi đi."
“Anh có ngốc không vậy?” Lúc này, Hứa Khinh Tử đang nằm trong lòng Dương Kiển Nghiêm khóc lóc.

Cô thật sự lo sự vừa rồi lỡ như xảy ra chuyện gì, sau này không còn nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm nữa, cảm giác đó, khiến người ta như muốn sụp đổ.
“Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.” Dương Kiển Nghiêm nhẹ nhàng an ủi.
"Người nhà họ Hứa gọi chúng ta đó, có đi không?" Dương Kiến Nghiêm nhìn người nhà họ Hứa đứng cách đó không xa đang gọi anh.
"Đi chứ."
Sau đó Dương Kiển Nghiêm cùng đưa Hứa Khinh Tử đi qua đó.
"Dương Kiến Nghiêm, vừa rồi cậu không bị bắt lên xe cảnh sát, cậu còn đứng cùng đám người Hà Hình Lương, bọn họ nói cái gì thế? Lão đại ở quân khu đó rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao bọn họ muốn cứu chúng ta."
Dương Kiến Nghiêm vừa bước đến, hàng loạt câu hỏi nghi vấn cứ ập tới ào ào như đạn bắn.
"Có thể bọn họ tới đây bảo vệ tối" Dương Kiển Nghiêm sờ mũi nói.
Nói xong, Hứa Khinh Tử lén lút nhéo Dương Kiến Nghiêm một cái, sau đó trợn tròn mắt, giống như đang muốn nói, anh lại bắt đầu đùa bỡn rồi.
Quả nhiên, Dương Kiến Nghiêm vừa nói xong, mọi người đều nổi nóng.


"Cậu?" "Dựa vào cậu?" "Chị Khinh Tử, tôi thấy chồng chị có phải bỏ đi năm năm nên đầu óc có vấn đề rồi không?" Hứa Khinh Tử lại ngượng ngùng nhéo Dương Kiến Nghiêm một cái.

Còn Dương Kiến Nghiêm thì khoái chí cười lớn.

Đồ vô tri.

"Điều tra rõ rồi".
Đúng lúc này, Hứa Thu Hân và Hứa Đức Minh từ bên ngoài đi vào.
“Chị Hân, tình hình thế nào?” Lập tức có người hỏi.
"Đám quân nhân vừa rồi là đội quân do binh vương Chu Hào dẫn tới, chả trách tôi thấy Hà Hình Lương cúi đầu với anh ta."
"Hóa ra là binh vương Chu Hào!” Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bỗng chốc lại hỏi: "Vậy sao ông ta lại tới đây? Không phải vì muốn cứu chúng ta đấy chứ?"
“Chúng ta là cái thá gì chứ.” Hứa Thu Hân lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Đó là vì ở đây có một nhân vật lớn, Chu Hào đến đón người này, tình cờ gặp phải chuyện này thôi.”
“Hà Hình Lương tự ý dẫn binh ra ngoài, vi phạm quy định, người ta sẵn tiện dẫn đi giáo huấn một lát thôi" “Thì ra là vậy.” Mọi người đột nhiên cảm khái.
“Thế nhân vật lớn đó là ai, vậy mà lại ở Thuận Nghiệp, nếu có thể gặp được một lần thì tốt quá” Đôi mắt nhà họ Hứa hiện lên sự mong mỏi và hy vọng.
"Không gặp được đầu, chúng ta vẫn chưa đủ tư cách"
Hứa Đức Minh thở dài: "Vừa rồi tôi và Thu Hân đã đi nghe ngóng, hôm nay nhân vật lớn đó hình như không xuất hiện"
"Thật đáng tiếc” Mọi người cảm thấy tiếc nuối.

Ha ha ha.
Dương Kiển Nghiêm ở bên cạnh nghe những lời này thì không nhịn được cười.
Chu Hào này, vậy mà lại bịa ra lý do đến đón một nhân vật lớn, thật thú vị.
Khi nghe thấy tiếng cười của Dương Kiến Nghiêm, mọi người không khỏi quay đầu lại, ánh mắt ai nấy cũng lạnh lùng nhìn Dương Kiến Nghiêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận