Chiến Thần Ngạo Thế


Theo kế hoạch, trong vòng sáu tháng sẽ hoàn thành việc xây dựng mảnh đất đó, trong vòng một năm nữa sẽ chính thức mở cửa kinh doanh.
Về phần nhà họ Hứa, Hứa Khinh Tử chỉ được coi là người tham gia xây dựng, ngoại trừ nội dung công việc thì không có giao tiếp nhiều với nhà họ Hứa.
Sau khi Hứa Khinh Tử giải thích rõ công việc ngày hôm đó, Hứa Thu Hân và Triệu Kính Vũ bước vào văn phòng.
“Chị Thu Hân, chị đến rồi” Rất nhiều người trong văn phòng đều là con cháu nhà họ Hứa, và họ rất kính trọng Hứa Thu Hân.
“Được rồi, các người đi ra ngoài trước”
Sau khi mọi người đi ra ngoài, Hứa Thu Hân mặt lạnh nói: “Kính Vũ, em không tin.

Tại sao, dự án lớn như vậy lại phải giao cho Hứa Khinh Tử, cô ta hiện tại càng ngày càng tốt”
Trong khoảng thời gian này Hứa Khinh Tử làm việc cô ta đều thấy tận mắt.
Ngoài công việc bình thường, trong khoảng thời gian này Hứa Khinh Tử còn tiếp xúc với nhiều ông chủ lớn lớn ở Hải Kinh.
Những ông chủ lớn trước đây không liên hệ cũng là vì hiện tại tham gia dự án và hợp tác về mảnh đất này với Từ Khinh Tử.
Hứa Thu Hân gần như ghen tị đến chết.
Đây cũng là người quen đưa tới.

Về cơ bản, ngày thường cô ta không thể làm quen được nhiều ông chủ lớn như vậy.
Biết đấy, bản thân mảnh đất này đã có vị trí địa lý tuyệt vời, hơn nữa nó được lấy từ tập đoàn Thuận Nghiệp, Thuận Nghiệp trực thuộc chính phủ, nó cho mọi người biết rõ ràng rằng ở đây có lại lịch và có người che chở.
Hứa Thu Hân không phục, vô cùng không phục!

Sự phát triển mà dự án này mang lại cho cô ta sẽ là vô hạn, tất cả những điều này lẽ ra là của cô ta, nhưng bây giờ tất cả đều rơi vào tay Hứa Khinh Tử!
Nếu Dương Kiến Nghiêm biết được suy nghĩ của Hứa Thu Hân, có lẽ anh sẽ cười tới mức rụng răng, đến lúc nào rồi, còn tưởng rằng hào quang trên người của Hứa Khinh Tử là do cô ta mang đến?
Những hào quang này trên người Hứa Khinh Tử đều là do Dương Kiến Nghiêm bí mật mang đến.

Nhưng Hứa Thu Hân không biết, cô ta chỉ biết không phục.
Bất kể là địa vị, thân phận hay người chồng của cô ta, cô ta tệ hơn Hứa Khinh Tử ở khía cạnh nào?
“Em thực sự không biết tại sao Thuận Nghiệp lại gọi tên, để cho Hứa Khinh Tử được hoàn toàn chịu trách nhiệm”
“Thực ra không phải là không thể” Triệu Kính Vũ ngồi vào ghế của ông chủ, gác chân phải lên, gõ nhẹ.

ngón tay lên tay vịn của ghế, như đang trầm tư.
“Ý anh là gì?”
“Về việc Hứa Khinh Tử hoàn toàn chịu trách nhiệm về vấn đề này trong hợp đồng, nguyên văn khẳng định là nếu như không có tai nạn nào lớn do thiếu trách nhiệm, Hứa Khinh Tử hoàn toàn chịu trách nhiệm về hợp đồng.

Cái này là điều kiện đầu tiên, là cô ta toàn quyền chịu trách nhiệm đầu tiên, sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Ý anh là gì..”
Hứa Thu Hân ngay lập tức nắm bắt được điểm.
“Một khi có bất kỳ tai nạn lớn nào, Hứa Khinh Tử sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, dự án sẽ được đưa cho nhà họ Hứa.

Ông nội vẫn đang ở bệnh viện.

Vậy thì dự án sẽ đưa cho em?”.
“Đúng vậy!” Thu Hân hai mắt sáng lên, nhưng sau đó lại cau mày: “Làm sao bây giờ?”.

“Không thể gây sự được bên ngoài, chúng ta cùng nhau thảo luận” “Vâng”.

Hai người ăn nhịp với nhau.
Thu Hân đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Anh nói ông nội không sao chứ, sao ông lại đột nhiên hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Ngày đó cuộc gọi cuối cùng mà ông ấy trả lời ngày hôm đó là của ai? Ông ấy đã nghe thấy gì?”
“Anh không biết” Triệu Kính Vũ bất lực nói.


Năm giờ chiều, Dương Kiến Nghiêm vẫn đang chăm sóc Lam Linh trong bệnh viện.
Khi quay lại thì biết được, bác sĩ hàng đầu được gọi từ nước ngoài đã đến vài ngày trước, ca phẫu thuật không thể thực hiện ở nước Chiêm, hôm trước cũng đã tiến hành rồi.
Hiện tình trạng của Lam Linh đã dần hồi phục, ít ngày nữa sẽ xuất viện.
“Sau khi xuất viện, con muốn làm gì? Lam Linh” Dương Kiến Nghiêm tò mò hỏi.

“Con muốn về nhà, sau đó đi học, Linh Lam muốn đi học” “Linh Lam con có muốn ra ngoài đi chơi, đi du lịch hay muốn ăn gì ngon hay không?” “Vẫn là không, sẽ tốn rất nhiều tiền.

Bố mẹ kiếm tiền cũng không dễ dàng”.

Nhìn một chút, một đứa trẻ hiểu chuyện khiến người ta xót xa biết bao.
“Hai người đang nói cái gì vậy, nói chuyện vui vẻ như vậy.” Lúc này, Hứa Khinh Tử bưng theo trái cây từ bên ngoài đi vào.
“Sao em lại về rồi?” Như ngày thường, người phụ nữ thường tăng ca đến tám, chín giờ mới tan sở, bây giờ mới hơn năm giờ.

“Đi ra nói chuyện với em chuyện này.” “Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ và em gái em sắp tới, lát nữa họ sẽ tới đây, anh và em đi đón một chút.”
“Đột ngột như vậy?” Dương Kiến Nghiêm có chút kinh ngạc.
“Hôm trước em đã nói với họ rằng anh đã trở lại, họ đã phớt lờ em” Hứa Khinh Tử nở một nụ cười gượng gạo trên mặt.
Khi cô kết hôn với Dương Kiến Nghiêm, mẹ cô vốn là không đồng ý, bà cũng có thái độ tức giận như vậy với nhà họ Hứa, thậm chí còn muốn cắt đứt quan hệ, bà biết tin tức Dương Kiển Nghiêm trở lại, bà không để ý cũng là điều bình thường.
“Bình thường” Dương Kiển Nghiêm cười bất lực.
“Mẹ em vừa rồi gọi điện và nói sắp tới rồi, chúng ta hãy đến ga đường sắt cao tốc bây giờ.” “Vậy có cần chuẩn bị quà gì không?”.
“Không cần, mẹ em cũng không cao quý như vậy”

Dương Kiển Nghiêm vốn định tự mình lái xe qua, xe lái thoải mái, nhưng sau khi nghĩ lại, anh gọi điện cho Vương Kim Siêng.
Mang chiếc xe Lincoln ra cho anh.
“Ông chủ, anh chỉ cần trực tiếp lái chiếc xe này đi, lát nữa tôi sẽ gửi xe cho anh” Dương Kiến Nghiêm gọi điện thoại cho ông ta, Vương Kim Siêng được sủng mà lo sợ.
“Không phải, vợ không thích tôi lấy đồ của người khác, tôi là mượn một chút”
Chia tay Vương Kim Siêng, Dương Kiến Nghiêm chở Hứa Khinh Tử đến ga tàu cao tốc.
Ngồi trong chiếc xe tốt như vậy, Hứa Khinh Tử như đang ngồi trên đống lửa, cô hỏi: “Đây là xe của anh Vương sao?”
“Ừ, không có xe xịn trong tay.

Tôi không thể lái chiếc xe cũ của mình đến đón mẹ vợ được”
“Anh lái cái gì cũng không quan trọng.

Sau này đừng quấy rầy chủ tịch Vương, nếu không ông ấy sẽ cảm.

thấy chúng ta không biết tốt xấu, chúng ta có thì bày ra không thì thôi, không cần giả bộ giàu sang”
“Đây
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận