Chiến Thần Ngạo Thế


Về đến nhà đã là hai giờ sáng.

"Anh rể"
Cao Thúy Ngân trước khi đi vào phòng ngủ thì gọi Dương Kiến Nghiêm lại.

"Có chuyện gì sao?"
"Chuyện em hút cái đó, mẹ em không biết, Trịnh Tuấn cứ luôn bám lấy em, chị em cũng không biết, anh có thể đừng nói với bọn họ được không, coi như đêm nay không có chuyện gì xảy ra?".

Ánh mắt Cao Thúy Ngân như cầu xin.

“Anh biết rồi” Dương Kiển Nghiêm gật đầu.

Một đêm tĩnh lặng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cao Thúy Ngân đã làm xong đồ ăn sáng.

"Anh rể, mau ăn đi, ăn xong chúng ta đến bệnh viện đưa cơm cho chị em và Lam Linh"
Cao Thúy Ngân gọi Dương Kiến Nghiêm ăn cơm, như thể đêm qua chẳng có chuyện gì xảy
ra.

"Thúy Ngân, cơm là con nấu sao? Con nấu làm gì chứ, bảo Kiến Nghiêm làm, ngày nào cũng chẳng có gì làm, còn không cho nó nấu cơm, nó còn biết làm gì?" Mới sáng sớm Cao Xuân Lan bắt đầu mắng Dương Kiến Nghiêm.

Dường như là một ngày không mắng Dương Kiển Nghiêm vài câu thì trong lòng thấy không vui vậy.

Nhưng Dương Kiến Nghiêm đã sớm quen rồi, mỉm cười nói: "Được rồi mẹ, sau này con sẽ làm hết"
“Mẹ, anh rể cũng rất mệt, hai ngày nay để con làm cho” Cao Thúy Ngân hòa giải, nói.

Trong bữa ăn, Cao Xuân Lan như nghĩ ra điều gì đó và nói: "Sáng nay thức dậy, mẹ thấy nhà Tống Hồng Anh lầu trên đang dọn nhà, nghe nói căn nhà đó treo lên chuẩn bị bán đi rồi, bọn họ đang làm gì thế nhỉ, không phải vì cãi nhau với mẹ chứ, đáng sao?"

Dương Kiển Nghiêm thầm cười, còn không phải do Lý Phúc sợ mình sao?
Cao Thúy Ngân cũng cười: "Mẹ, nói không chừng người ta vốn dĩ đã có ý định dọn đi rồi"
Nói xong, cô nhìn Dương Kiển Nghiêm đầy ẩn ý.

Đồng thời, trong phòng bệnh đặc biệt ở Hải Kinh.

"Cậu Trịnh, tối hôm qua, cảnh sát đã bắt hết anh em của tôi đi rồi, tôi không nuốt nổi cục tức này."
Người này mặt đầy sẹo, hôm qua đã mang đến cho Trịnh Tuấn mấy thứ vui vẻ, bọn họ biết nhau.

"Đừng nói cậu nuốt không trôi cục tức này, chẳng lẽ tôi nuốt trôi sao?"
Tay phải của Trịnh Tuấn bị băng bó, bị truyền nước biển, tay phải của anh ta tuy đã nối lại kịp thời, nhưng anh ta cũng đã trở thành người tàn phế rồi.

Và tất cả những chuyện này đều là do cái người tên Dương Kiến Nghiêm kia gây ra đêm qua.

"Cậu Trịnh, Dương Kiến Nghiêm này có lại lịch thế nào, mà ngay cả Triệu Quý cũng sợ anh ta như thế?" Người đàn ông mặt sẹo hỏi.

"Tôi mặc kệ anh ta có lại lịch gì, Triệu Quý kia cũng chỉ là mấy món đồ chơi, là một góc nhỏ ở Hải Kinh này thôi, người cậu ta sợ, tôi sẽ không sợ đâu, nhà họ Trịnh tôi sẽ không sợ” Trịnh Tuấn tức giận quát lên.

"Vậy cậu Trịnh, chuyện này nên nói thế nào?"
“Chỗ ông nội nuôi của tôi nói thế nào?” Trịnh Tuấn suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Cửu gia nói, không chào hỏi mà đã động vào ta, ông ấy rất tức giận, nhưng mà ông ấy bảo chúng ta tự liệu mà làm, trời có sập xuống có ông ấy chống đỡ"
"Ông nội nuôi của tôi nói đến mức này, còn gì để bàn nữa, tư liệu của Dương Kiến Nghiêm, tôi bảo ông điều tra, ông điều tra được chưa?"
“Tra được rồi.” Người đàn ông mặt sẹo đưa tài liệu ông ta đã chuẩn bị từ trước cho Trịnh Tuấn, đồng thời giải thích: “Năm năm trước, anh ta vào ở rể nhà họ Hứa, sau đó biết mất năm năm, tài liệu năm năm qua thì không tra được, nhưng mà nghe nói, anh ta làm lính ở nước ngoài.

Trong bản sao có thông tin gia đình anh ta."
Trịnh Tuấn cẩn thận lật xem, cuối cùng ánh mắt rơi vào thông tin của Hứa Khinh Tử.


"Từng đi lính sao, chẳng trách lại mạnh mẽ như thế, nhưng mà chỉ là một tên mãng phu, anh ta đánh gãy tay tôi, tôi sẽ giết vợ của anh ta." Một tia giễu cợt và u ám lóe lên trong mắt Trịnh Tuấn.

Cả ngày hôm nay, Dương Kiển Nghiêm ở trong bệnh viện của Lam Linh.

Cao Xuân Lan cũng ở đây, bà là loại người mềm lòng điển hình, ngoài miệng gọi Lam Linh là thứ này thử kia, nhưng thật ra, cả ngày hôm nay đều chơi rất vui vẻ với Lam Linh.

“Mẹ, mẹ ở cùng Lam Linh, con đi đón Khinh Tử về” Buổi chiều, Dương Kiến Nghiêm nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi đón Hứa Khinh Tử tan làm.

“Cậu đi đi” Cao Xuân Lan vừa bóc hạt với Lam Linh, vừa cộc cằn nói: “Đợi cậu đi rồi, tôi sẽ không quản nhỏ này nữa”.

"Nhìn cái gì mà nhìn con nhỏ này, mau ăn hạt của cháu đi, tốt nhất cho cháu hóc chết"
Dương Kiển Nghiêm mỉm cười lắc đầu, thậm chí có lúc anh còn cảm thấy mẹ vợ mình hơi...!dễ thương.

Trên đường đến công ty, Dương Kiến Nghiêm bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Cao Thúy Ngân.

“Anh rể.

Em đang ở nhà, anh có thể đến...!giúp em được không?” Trong điện thoại, giọng nói
của Cao Thúy Ngân ngắt quãng và rất yếu ớt.

“Đợi chút.” Dương Kiến Nghiêm vừa nghe liền biết, chắc là lại lên cơn nghiện rồi.

Anh đã tiếp xúc với rất nhiều người, chỉ dựa vào âm thanh, là có thể đoán ra được.

Nhưng anh không thể không quản, thể là gọi điện cho Hứa Khinh Tử.


"Bà xã, Thúy Ngân bị cảm rồi, anh về lấy thuốc cho em ấy, lát nữa em bắt taxi về thẳng bệnh viện, mẹ đang ở đó"
"Ừm, anh chú ý an toàn"
"Cực khổ cho vợ rồi, lại hôn một cái."
"Mau cút đi, đáng ghét"
Vừa về đến nhà, Dương Kiến Nghiêm đã thấy Cao Thúy Ngân ở trên ghế sô pha trong phòng khách, khó chịu lật qua lăn lại, mồ hôi nhễ nhại.

"Anh...!rể, anh...!đã về."
Giọng Cao Thúy Ngân rất yếu còn đứt quãng, nghe có vẻ hơi quyến rũ.

Nhưng Dương Kiến Nghiêm không có ý gì khác, kéo Cao Thúy Ngân đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước đổ lên người cô.

Chiếc váy mà Cao Thúy Ngân mặc trong chốc lát đã bị ướt sũng, lớp vải màu tím dính vào da thịt, quyến rũ đến mê người.

“Tốt hơn chưa?” Dương Kiến Nghiêm nhàn nhạt hỏi, nhìn Cao Tuyết đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Tốt hơn rồi” Cao Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng Dương Kiến Nghiêm, môi cô run lên, không biết là lạnh hay là vì khó chịu.

Dương Kiến Nghiêm đợi ở phòng khách, Cao Thúy Ngân bước ra sau khi thay xong quần áo, thân thể vẫn còn đang run rẩy, chậu nước chỉ trị được tạm thời, nhưng không trị được căn gốc.

“Trước đây, đã từng làm chuyện này mấy lần rồi?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.

"Bốn năm lần, nhưng sau đó đã cai, ngoài trừ đêm hôm qua, nửa năm nay đã không động đến."
“Trịnh Tuấn chết tiệt” Dương Kiển Nghiêm không khỏi chửi rủa.

“Anh rể, em không thoải mái...!anh có thể làm cho em dễ chịu một chút được không?” Một lúc sau, mắt Cao Tuyết lại mờ đi, sự tỉnh táo lại bắt đầu trở nên không rõ ràng.

Dương Kiển Nghiêm bất động.

Khi Cao Thúy Ngân ngày càng khó chịu.

Dương Kiển Nghiêm lấy một con dao từ trong bếp bước đến, anh kéo lấy cánh tay Cao Thúy Ngân, không hề do dự cắt lên cánh tay không một khuyết điểm của cô hai lần.

Máu tươi lập tức chảy ra.


Cơn đau dữ dội bỗng chốc khiến Cao Thúy Ngân tỉnh táo.

"Tuy rằng rất đau, nhưng loại đau đớn này có thể tiêu trừ dục vọng trong lòng em"
"Em biết rồi."
Tâm trí của Cao Thúy Ngân đã trở nên rõ ràng.

Dương Kiến Nghiêm không nói gì, đi vào bếp bắt đầu lục đục, không lâu sau liền bưng ra một cái bát đen ngòm.

Cũng mặc kệ Cao Thúy Ngân có muốn hay không, anh cũng bôi lên cánh tay cô.

"Lát nữa anh viết đơn thuốc đông y ra cho em, em tự mình đi mua, về nhà nấu tự mình bối, sẽ không để lại sẹo" Dương Kiến Nghiêm vừa nói vừa quấn băng gạc.

Cao Thúy Ngân ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, để cho Dương Kiển Nghiêm tự làm, cúi đầu nhìn gương mặt Dương Kiển Nghiêm một cách chăm chú, trong lòng khẽ run lên.

"Cảm ơn anh rể"
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Kiến Nghiêm đột nhiên vang lên, là của Hứa Khinh Tử.

"Bà xã.."
“Họ Dương kia, vợ của mày đúng là tuyệt nhỉ, chà chà, không biết chơi rồi có cảm giác thế nào” Dương Kiến Nghiêm chưa kịp nói xong, trong điện thoại đã vang lên một giọng nam.

Trong phút chốc, sắc mặt Dương Kiến Nghiêm trầm xuống.

“Bỏ cô ấy ra, tôi sẽ tha cho anh một mạng” Nhưng anh không hề hoảng loạn.

Nghe đến đây, người đàn ông bật cười.

Tiếng cười vô cùng điên cuồng.

"Lo lắng rồi sao? Thế thì đúng rồi, tao còn chưa giải quyết mối hận trong lòng mà, mày nói sau khi tạo chơi xong rồi giết, hay là chơi xong rồi bán đi làm gái điểm nhỉ?"
“Tôi sẽ giết cả nhà anh, thật đấy.” Dương Kiển Nghiêm vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận