Dương Kiến Nghiêm bận rộn hai ngày, mới giải quyết xong việc nhập học của Lam Linh.
Bận xong việc của Lam Linh, trên cơ bản thì việc còn lại đều dễ giải quyết,
Bây giờ Hứa Khinh Tử cũng ổn định rồi, mảnh đất Tây Nam Hoàn kia cũng khai thác đầu vào đấy, không tới bốn, năm tháng nữa thì có thể hoàn thành.
Đến lúc đó là đưa vào sử dụng được rồi.
Tất cả đều ổn định, Dương Kiến Nghiêm dự tính đến thủ đô một chuyến.
Chuyện năm đó nhất định phải có dấu chấm hết, đây cũng là tâm bệnh trong lòng anh.
"Hai ngày này anh có bận gì không?"
Buổi sáng, lúc ăn cơm, Hứa Khinh Tử đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Sao vậy vợ?" Dương Kiển Nghiêm hỏi.
"Ngày mai em có buổi họp lớp, anh tham gia với em nha."
"Có gì hay mà tham gia." Dương Kiển Nghiêm bĩu môi, nói: "Chỉ đơn giản là khoe của thôi, rồi khoe khoang thành tựu của mình, đâu còn tình bạn bè đơn giản nữa"
"Em cũng biết." Hứa Khinh Tử bất đắc dĩ thở dài.
Những thứ này đương nhiên cô biết rõ.
Năm năm trước cô đã hiểu thấu rồi, khi đó cô còn là cô cả nhà họ Hứa, người trong giới đều muốn qua lại với cô, muốn thân cỡ nào thì thân cỡ đó.
Nhưng từ sau khi gả cho Dương Kiến Nghiêm, thì liên lạc ít đi, bởi vì cô thất thế, không có giá trị lợi dụng nữa.
Nghèo thì không ai biết, giàu thì đâu cũng thân.
Bản chất con người vốn vậy, cô đã sớm nhìn thấu rồi.
"Nhưng mà nhiều khi mấy cái đạo lý khách sáo, đối nhân xử thế này vẫn không thể thiếu.
Mảnh đất Tây Tam Hoàn kia còn đang khai phá, cũng cần chút
vật liệu và quan hệ, những người bạn cũ kia của em, trong số họ có người có thể giúp được."
"Vừa hay mấy hôm trước có người báo cho em biết tham gia họp lớp.
Em muốn nhặt lại mối quan hệ trong cái vòng tròn này, có thể sử dụng mạng lưới giao thiệp, nên dùng thì vẫn phải dùng"
"Anh biết rồi."
Lúc này Dương Kiến Nghiêm mới chợt hiểu, bây giờ Hứa Khinh Tử đã dần trở lại như trước kia, có rất nhiều mối quan hệ phải nhặt lại, anh cũng không thể bảo vệ cổ cả đời.
"Anh là chồng em, em muốn anh đi với em".
"Được."
"Em biết anh không thích những dịp thế này, nhưng vẫn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã chiều theo ý em" Nghe được Dương Kiến Nghiêm nói đồng ý, Hứa Khinh Tử cảm động vô cùng.
Ngày hôm sau, Dương Kiển Nghiêm và Hứa Khinh Tử đến tham gia tiệc họp lớp.
Nơi tổ chức là khách sạn Hải Thiên.
Một khách sạn cấp năm sao.
Xe dừng ở cửa khách sạn đều là xe sang, đi vào phòng bao có mười mấy người nam nữ ăn mặc sang trọng đang cười cười nói nói.
"Hoa khôi của chúng ta đã đến rồi."
Một người mặc Versace, dáng người mập mạp, khi nhìn thấy Hứa Khinh Tử đi vào thì lập tức chào hỏi.
Ánh mắt của những người khác cũng rối rít rời vào trên người Hứa Khinh Tử và Dương Kiến Nghiêm.
"Ồ, hoa khôi Hứa, người này là ai? Không ngờ cậu còn dẫn bạn trai tới?"
"Vương Dũng, đây là chồng tôi, Dương Kiến Nghiêm.
Chúng ta đã nói qua rồi đấy" Hứa Khinh Tử nhíu mày, có vẻ không vui.
Rõ ràng đã nói sớm với họ rồi, bây giờ còn chủ động hỏi, rõ ràng chính là gây khó dễ với Dương Kiến Nghiêm mà.
"Đương nhiên tôi biết, không phải nói đùa đây, ai bảo anh Dương đây nẫng tay trên, lừa gạt nữ thần của chúng tôi đi chứ.
Có điều nói qua cũng phải nói lại, rốt cuộc thì anh Dương đây có điểm nào tốt? Theo lý thì không có bối cảnh, cũng không có tiền, sao có thể làm cho hoa khôi Hứa của chúng ta cam nguyện đi theo chứ?"
"Có thể là tương đối mạnh đi, hoa khôi cũng là người, cũng có dục vọng" Có người nói.
Những người khác nghe xong đều cười ha hả.
Chỉ là trong điệu cười tràn đầy vẻ trào phúng.
Bởi vì trong đầu bọn họ, Dương Kiến Nghiêm và bọn họ không phải người chung đường, cũng không xứng đáng cùng một chỗ với bọn họ.
Lúc trước, sau khi Hứa Khinh Tử gả cho Dương Kiến Nghiêm, thì chính là trò cười trong hội bọn họ.
"Vương Dũng, cậu còn nói vậy nữa thì tôi sẽ tức giận đấy.
Không cho phép nói Dương Kiến Nghiêm như vậy"
"Ôi trời, đùa chút thôi gì mà căng" vtk bĩu môi: "Anh Dương sẽ không giận đâu
nhỉ.
"Sao có thể chứ, bạn học chỉ đùa chút thôi" dkt cười nhạt một tiếng.
"Cậu xem anh Dương rộng lượng biết bao.
"Anh ta không rộng lượng thì có thể làm gì?" Có người cười khẩy.
"Nghe nói anh Dương ra nước ngoài phát triển năm năm, anh không biết hoa khôi Hứa của chúng tôi sống như quả phụ năm năm à? Không ngờ sau khi anh về, hoa khôi Hứa của chúng tôi vẫn còn khăng khăng một mực theo anh, có phải là anh Dương đã phát tài ở nước ngoài rồi không?"
Vương Dũng tiếp tục hỏi.
Những người khác cũng bày ra vẻ xem trò vui nhìn Dương Kiến Nghiêm, dường như đang theo dõi một tên hề, xem anh biễu diễn thế nào.
Hứa Khinh Tử kéo tay Dương Kiến Nghiêm, dường như đang an ủi anh, đừng chấp nhặt với họ.
Đương nhiên cũng có ý cảnh cáo, bảo anh đừng nói bậy.
Dương Kiến Nghiêm mỉm cười, ra hiệu yên tâm.
Sau đó nói: "Cũng phát tài chút chút, không so được với mấy vị".
1
"Ô? Phát chút chút à? Xem ra là anh Dương khiến tốn rồi, không ngại nói ở ngoài làm gì chứ? Nói không chừng chúng ta còn có thể hợp tác một chút ấy" Vương Dũng tiếp tục truy vấn.
"Thật sự phải nói à?" Dương Kiển Nghiêm có chút khó khăn, anh không phải không muốn nói, mà là vợ anh đâu có cho nói.
"Còn giả bộ? Mau nói đi anh Dương, cũng cho chúng tôi chiêm ngưỡng một chút."
"Tôi làm tương đối nhiều, anh Vương muốn hợp tác không?" Dương Kiến Nghiêm ngẫm nghĩ, nói.
"?"
Một câu lập tức làm cho bầu không khí trở nên lúng túng.
Tất cả mọi người đều nhìn Dương Kiến Nghiêm như nhìn quái vật.
Nhưng chỉ trong chốc lát, tiếng cười lại vang lên liên tiếp.
Loại phản ứng này giống như muốn nói: có phải anh bị bại não rồi không?
Thiểu năng cỡ nào mới có thể nói ra những lời thế này chứ?
Xin đấy, giả bộ cũng không phải nổ thế này chứ?
"Dương Kiển Nghiêm, anh nói gì vậy?"
Ngay cả Hứa Khinh Tử cũng có chút bất mãn.
"Phát triển lớn không, đi qua Kim Tam J chưa?" Nhưng mà Vương Dũng vẫn thuận theo lời nói của Dương Kiến Nghiêm, muốn xem anh có thể giả bộ tới cỡ nào.
"Đi qua một thời gian"
"Ồtrùm buôn thuốc phiện Kim Tam J, khủng long bạo chúa, là người nước Chiêm ta, anh Dương lợi hại như vậy chắc hẳn đã từng tiếp xúc với những nhân vật cỡ này nhỉ?"
Vương Thông khinh bỉ nhìn Dương Kiến Nghiêm.
Dường như muốn xem Dương Kiển Nghiêm làm ra trò cười gì.
Ai ngờ anh lại chững chạc đàng hoàng nói ra: "Tiếp xúc rồi, trước kia từng làm cấp dưới của tôi một thời gian.
"?"
Vương Dũng lại lần nữa trợn tròn mắt.
Sau đó mặt nghẹn đến đỏ.
Cuối cùng nhịn không nổi, điên cuồng cười lên: "Tôi chịu rồi, đúng là cho anh cái cột thì anh liền bò lên.
Cái sự giả bộ này của anh hẳn là không có điểm dừng nhỉ? Có phải tôi hỏi anh đã từng tiếp xúc với tổng thống M chưa, anh liền nói tổng thống là đàn em của anh?"
"Không thể nói là đàn em được tin tức tổng thống M bị ám sát bỏ mình năm ngoái anh có nghe nói không?"
"Sao tôi không biết được, đây là sự kiện lớn quốc tế đó.
Cho tới bây giờ còn chưa tìm ra hung thủ đâu"
"Đó là do tôi làm".