Rất rõ ràng, Cao Xuân Lan không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng bỏ qua.
Bởi vì trong suy nghĩ của bà, bọn họ không chọc được vào nhà họ Hứa.
Dẫu sao thì ở Hải Kinh, nhà họ Hứa cũng được tính là một gia tộc lớn, không được phép khinh thường.
Vả lại sẽ gây phiền phức cho Dương Kiến Nghiêm và Hứa Khinh Tử.
Dương Kiến Nghiêm biết Cao Xuân Lan nghĩ gì, nhưng anh lại chưa thể nói rõ ra, cũng không thể bảo bà là nhà họ Hứa là cái cứt gì?
"Mẹ yên tâm đi, trong lòng con có tính toán"
Sau khi nói chuyện với Cao Xuân Lan xong, Dương Kiến Nghiêm liền rời đi.
Một bên khác, hôm nay nhà họ Hứa đang giăng đèn kết hoa.
Bởi vì ngay tối hôm qua, Hứa Đức Minh đã hôn mê gần một tháng cuối cùng đã tỉnh.
Trong một tháng này, không có Hứa Đức Minh chủ trì gia tộc, nhà họ Hứa đã bị thua lỗ ở nhiều chỗ, bây giờ ông cụ đã tỉnh lại, tất nhiên là chuyện tốt rồi.
"Ông nội, ngày mai nhà họ Hứa chúng ta có một buổi tiệc, đến lúc đó sẽ mời rất nhiều bạn cũ của ông và cùng chúc mừng!"
Hứa Thu Hân mỉm cười nói.
"Đã mời Dương Kiến Nghiêm chưa?".
Ai mà biết câu đầu tiên mà Hứa Đức Minh nói lại là câu này.
Một câu nói, trực tiếp làm cho mọi người ngu người.
Hứa Thu Hân sửng sốt: "Ông nội, mời cái tên vô dụng Dương Kiển Nghiêm đó làm gì, không phải là ốm nên không tỉnh táo đấy chứ?"
"Vớ vẩn!"
Hứa Đức Minh nhớ, trước khi hôn mê ông ta đã nhận được cuộc gọi của Vương Kim Siêng.
"Sao lại không tỉnh táo, bây giờ Dương Kiển Nghiêm đã có tiền đồ rồi, chúng ta phải nịnh bợ vào!"
"Anh ta có tiền đồ quái gì!".
Hứa Thu Hân bĩu môi: "Hơn nữa cho dù bây giờ muốn mời cũng không mời được!"
"Tại sao?" Hứa Đức Minh hỏi.
"Hôm qua, mẹ của Hứa Khinh Tử, Cao Xuân Lan sinh nhật, tới nhà chúng ta mới chúng ta"
"Thật à, thiệp mời đầu, thời gian như nào, tới lúc đó ông sẽ tự đi!"
Vừa nghe được tin này, Hứa Đức Minh không khỏi mừng rỡ, ông ta còn đang nghĩ làm thế nào để lôi kéo làm quen với người ta, nhân bữa tiệc này làm quen chẳng phải là rất khéo sao.
"Ông nội, ông đích thân đi ả? Đi gì mà đi, nhà bọn họ còn muốn ninh chúng ta kìa, cháu đã đuổi họ đi rồi, cháu bảo bà già đấy không biết xấu hổ, đến bây giờ mà vẫn muốn nịnh nợ chúng ta, bà ta liền cãi nhau ầm ĩ với chúng ta, cháu đẩy bà ta một cái, hình như ngất rồi"
"Cái gì?" Vừa nghe được chuyện này, sắc mặt Hứa Đức Minh vốn đã hồng hào lại, giờ thoáng cái đã tái nhợt.
"Ông nội sao vậy ạ?"
"Làm càn, người ta tới mời chúng ta, đó là nể mặt chúng ta, các cháu làm việc kiểu gì vậy?"
"Ông nội, rốt cuộc là có chuyện gì, sao ông lại như kiểu rất sợ Dương Kiến Nghiêm vậy, ông để ý đến tên phế vật đó làm gì?"
"Phế vật ư? Vương Kim Siêng người ta là đàn em của Dương Kiến Nghiêm, cháu có biết không, buổi tiệc hôm đó, tất cả đều là thật! Dương Kiển Nghiêm chính là nhân vật lớn kia.
Chúng ta còn như thằng hề nhảy nhót trước mặt người ta."
Nụ cười trên gương mặt Hứa Đức Minh lộ ra vẻ chua xót, chính vì ông ta biết sự thật này, ông ta mới không chấp nhận nổi sự chênh lệch này, rồi mới bị kích thích quá mà hôn mê.
Sau khi nghe Hứa Đức Minh nói xong, cả nhà không ai nói một lời.
Nhưng trên gương mặt, họ lại lộ ra vẻ trào phúng.
"Vẻ mặt của các cháu là sao? Sao không nói gì nữa hả" Thấy vẻ mặt của họ, Hứa Đức Minh khó hiểu.
"Ha ha, ông nội, ông hôm mê lâu quá rồi, bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện" Hứa Thu Hân.
không nhịn được cười giải thích: "Vương Kim Siêng và Dương Kiến Nghiêm có quan hệ tốt, cái này chúng cháu đều biết! Không chỉ có Vương Kim Siêng, còn có hai đại gia Chu Phúc và Lâm Nhã nữa"
"Các cháu đã biết hết rồi hả?"
"Chúng cháu biết ạ, nhưng đây là trước kia thôi" "Có chuyện gì rồi?" Hứa Đức Minh không hiểu.
"Hơn một tuần trước, Vương Kim Siêng đã bị giám sát, còn cả sản nghiệp của Lâm Nhã và Chu Phúc, cũng đều đã bị kiểm tra và niêm phong.
Kính Vũ nói với cháu, bố anh ấy bảo khu vực Hoa Dương đã thành lập một thương hội nước Chiêm, hội trưởng mới tới đã ra tay với một số xí nghiệp, trong đó có đám người Vương Kim Siêng"
"Chẳng phải ông lo Dương Kiển Nghiêm có cái chống lưng là Vương Kim Siêng sao, bây giờ ông không cần lo, Vương Kim Siêng đã bị điều tra và giám sát.
Anh ta đã mất nanh vuốt từ lâu rồi".
"Thế à?" Phải hồi lâu Hứa Đức Minh mới hồi thần, hôn mê quá lâu, có rất nhiều chuyện xảy ra ông ta đều không biết.
"Vâng, ông nội!"
Những người khác cũng hùa theo giải thích: "Cháu cũng nghe bạn cháu nói, Vương Kim Siêng đã bị điều tra và giám sát, tin này cực kỳ chính xác, không sai được đâu ạ"
"Thế thì tốt, thế thì tốt!"
Thấy tất cả mọi người đều nói như vậy, lúc này Hứa Đức Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu ông ta nghĩ Hứa Thu Hân đã làm Cao Xuân Lan bị thương, đến lúc đó nếu mà Dương Kiến Nghiêm gây khó dễ thì ông ta không biết giải quyết thế nào đâu.
Bây giờ Vương Kim Siêng đã không còn sức mạnh, thế thì tất nhiên là không cần lo lắng nữa.
"Ông nôi, ông cứ chờ đợi trong vui vẻ đi nhá, ngày mai là mời bạn cũ của ông sang, chúc mừng ông"
"Không cần chúc mừng gì đâu, đúng rồi, cháu nói khu vực Hoa Dương đã thành lập một thương hội nước Chiêm hả? Hội trưởng thương hội là người nào?"
"Cháu không biết, nhà họ Hứa chúng ta chưa có tư cách vào thương hội, phải là các ông lớn thật sự mới được vào".
"Bố của Kính Vũ có thể giới thiệu cho chúng ta vào không? Nếu như có thể giao thiệp với người hội trưởng này, có lẽ có thể cho nhà họ Hứa vào thương hội, thế chẳng phải là càng tốt sao?"
"Trở về cháu sẽ nói với Kính Vũ" Hứa Thu Hân nói.
"Được."
"Không hay rồi, không hay rồi, Dương Kiến Nghiêm xông vào rồi."
Đang nói chuyện thì bên ngoài có người chạy vào, thở hổn hển nói: "Tên điên này đã đá văng cửa nhà chúng ta rồi xông vào rồi."
"Hôm qua Cao Xuân Lan vừa sang, bây giờ tên phế vật này lại tới, gì thế, anh ta coi nhà họ Hứa là nơi công cộng chắc, ai cũng vào được hả?"
Vừa dứt lười, Dương Kiến Nghiêm đã xuất hiện ở phòng khách.
"Dương Kiến Nghiêm, anh tới đây làm cái gì?" Hứa Thu Hân nhìn về phía Dương Kiến Nghiêm, lạnh lùng nói: "Anh làm hỏng cửa, cái cửa đấy dùng khóa điện tử đẩy, chín mươi triệu, anh đền nổi không?"
"Hứa Thu Hân, cô là người đẩy mẹ tôi đúng không?" Sắc mặt Dương Kiến Nghiêm lạnh lùng.
"Thì sao? Anh tới để lừa tiền hả?" Hứa Thu Hân bật cười: "Không phải chứ, không phải anh tới lừa tiền thật đấy chứ?"
"Cô không cảm thấy áy náy một tí nào sao?"
"Áy náy ư?" Hứa Thu Hấn sửng sốt, cổ ta chợt cười: "Tôi chỉ đẩy nhẹ một cái, bà ta đã ngã rồi, tôi còn bảo là bà ta cố tình đấy, tôi còn bị dọa nữa đấy, tôi không hỏi các anh đòi phí tổn thất tinh thần đã là tốt lắm rồi đấy.
Tất nhiên, tôi biết, các anh không có tiền để đền, sao nào, tôi tốt bụng nhỉ"
"Lòng dạ rắn rết" "Được rồi, nói đi, anh tới làm gì, không phải là tới lừa tiền thật đấy chứ? Thôi bỏ đi, tôi cho anh ít tiền đuổi anh đi vậy"
Nói xong, Hứa Thu Hân vứt một cái thẻ xuống đất: "Trong đây có ba mươi triệu đồng, ba mươi triệu đấy, cầm lấy rồi cút đi"
Dương Kiến Nghiêm nhìn chằm chằm cải thẻ dưới đất, anh không hề nhặt lên mà lạnh lùng nhìn Hứa Thu Hân.
"Sao thế, chế ít à?" Hứa Thu Hân mỉm cười hỏi.
"Tôi tới là cho cô một cơ hội"
"Ồ? Cơ hội gì?"
"Đi bệnh viện, quỳ trước mặt bà ấy, rồi xin lỗi bà ấy cho đến khi bà ấy tha thứ.
Nể tình cố và Khinh Tử có quan hệ huyết thống, tôi bỏ qua cho cô.
Nếu không, tôi không động vào cô, cũng không đánh cô, nhưng tôi sẽ đi kiện, tôi sẽ cho cô ngồi tù mọt gông"
Sau khi Dương Kiến Nghiêm nói xong, tất cả mọi người đều bật cười.
Tiếng cười vang liên tiếp vang lên.
"Nghe thấy chưa, anh ta muốn kiện tối đẩy!"
Trong nụ cười của Hứa Thu Hân tràn đầy vị châm chọc.
Những người khác cũng thế.
Bọn họ nhìn Dương Kiến Nghiêm như đang nhìn một thằng hề.
"Dương Kiến Nghiêm, anh dựa vào cái gì?"
Ánh mặt Hứa Thu Hân chợt trầm xuống, cô ta lạnh lùng nói: "Dựa vào Vương Kim Siêng? Hay dựa vào Chu Phúc và Lâm Nhã hả? Bọn họ đều bị điều tra và giám sát rồi, bây giờ anh chẳng là cái gì cả, anh chỉ là một thằng vô dụng, anh lấy cái gì kiện tôi?